CHƯƠNG 316 KHÔNG CHỈ LÀ UỐNG RƯỢU
Rõ ràng có lúc người yêu đang ở trước mắt, rõ ràng muốn ôm người đó vào trong lòng thương yêu thật nhiều, nhưng bởi vì một số chuyện, không thể không kìm nén chính mình.
Cái gì cũng đều mặc kệ, mặc kệ nhà họ Chiến có bị tuyệt hậu hay không, mặc kệ quân khu Giang Bắc, mặc kệ quá khứ... Mang theo Trần Tiểu Bích rời đi, đi đến một nơi không có người nào nhận ra bọn họ, để hai người bọn họ sống qua tháng ngày.
Không chỉ một lần Chiến Niệm Bắc có ý nghĩ như thế, muốn vứt bỏ tất cả cái gì cũng không quản, mang theo Trần Tiểu Bích rời đi.
Nhưng mà anh vẫn rất lý trí, hoặc là Trần Tiểu Bích ở trong lòng anh cũng không hề quan trọng như anh ta nghĩ.
Mỗi một lần có ý nghĩ này, Chiến Niệm Bắc đều dùng lý trí ép tình cảm của mình xuống.
Sau khi đứng ở bên ngoài cửa xác nhận Trần Tiểu Bích phát tiết xong không gặp phải chuyện gì, Chiến Niệm Bắc mới xoay người rời đi.
Anh ta vừa mới đi ra ngoài, điện thoại của Trần Việt đã gọi tới, Trần Việt nói: “Cùng đi uống một chén chứ.”
Chiến Niệm Bắc vừa nghe thấy âm thanh của Trần Việt, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy chiếc xe của Trần Việt dừng ở ven đường.
Chiến Niệm Bắc nhanh chân đi tới, ngồi vào ghế phụ nói: “Cậu nhớ trước giờ cháu không uống rượu, tại sao hôm nay lại đến mời Cậu đi uống rượu, hơn nữa còn là buổi tối, cháu không trở về nhà với vợ con sao.”
Trần Việt vừa nổ máy vừa nói: “Lớn như vậy cũng chưa từng mời cậu út uống rượu, hôm nay mời cậu uống một lần.”
Chiến Niệm Bắc nói: “Được. Vậy chúng ta không say không về.”
Trần Việt gật đầu không nói gì.
Anh không thích tửu sắc, cho nên địa điểm uống rượu cũng là một nơi thanh tĩnh, một nhà hàng ven biển.
Ở chỗ này có không ít người, nhưng đa số người tới nơi này đều là các cặp tình nhân, từng đôi từng đôi ngồi uống chút rượu nói lời tâm tình, không có ai lớn tiếng náo động.
Hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa khí chất xuất hiện, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, ánh mắt người phục vụ rơi ở trên người bọn họ cũng không thể dời đi, những khách cũ chung quanh càng không cần phải nói.
Chiến Niệm cười nói: “Đi cùng tổng giám đốc Trần đúng là thơm lây. Đi ở bên ngoài, tỉ suất quay đầu cũng cao hơn một ít."
Trần Việt không có hé răng, lại bày ra bộ dạng lạnh lùng đến mức người lạ chớ tới gần.
Trần Việt cùng Chiến Niệm Bắc chọn một phòng gần cửa sổ trên lầu hai, có thể nhìn thấy người tản bộ ở trên đường, cũng có thể nhìn thấy cảnh đêm ở bờ biển cách đó không xa.
Gió biển nhè nhẹ, đèn nê ông phát ra ánh sáng năm màu, gió lạnh cảnh đẹp, thành phố ven biển chính nơi tản bộ tốt của các đôi yêu nhau.
Trần Việt còn nhớ, lần thứ nhất mời Giang Nhung ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn cơm xong cô ấy nói muốn tới đây đi dạo một chút, anh đã dẫn cô đi.
Ngày đó cô có uống một chút rượu nên hơi say, cô nói với anh rất nhiều, chỉ vào cái vịnh kia nói muốn biến nơi đó thành một toà thiên đường trên biển.
Thiên đường trên biển, Trần Việt nghe xong đã ghi nó vào trong lòng.
Sau khi gọi rượu cho Chiến Niệm Bắc xong, Trần Việt lại uống trà ...
Chiến Niệm Bắc liếc mắt nhìn anh, không vừa lòng nói: “Mời cậu đi uống rượu, vậy mà cháu lại uống trà, cháu có cần ác độc với cậu như vậy hay không.
“Giang Nhung cùng tiểu Nhung nhà cháu đều không thích mùi rượu.”
Kỳ thực Giang Nhung chưa từng nói chán ghét mùi rượu, Trần Việt còn nhớ trước kia Giang Nhung uống rất nhiều, chỉ là anh không muốn mang một thân toàn mùi rượu về nhà với vợ và con.
“Trước đây tôi không nhìn ra một người điên cuồng với công việc như cháu lại coi trọng vợ con như vậy.”
Ở bên trong trí nhớ của Chiến Niệm Bắc, Trần Việt là một người đàn ông sinh hoạt có quy luật, hành vi cử chỉ khéo léo đến mức làm nguời giận sôi.
Anh vẫn cho rằng cho dù ngày nào đó Trần Việt kết hôn sinh con, vậy cũng chỉ là vì nhà họ Trần kéo dài hương hỏa, tuyệt đối không mang tâm tư đặt ở trên gia đình.
Từ trước đến giờ anh ta nhìn người vẫn rất chuẩn, không nghĩ tới mình lại nhìn lầm Trần Việt, Trần Việt để Chiến Niệm Bắc ngồi đối diện phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Công việc là công việc, đương nhiên làm việc phải nỗ lực, nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực làm cho cô ấy trải qua những tháng ngày tươi đẹp. Thế nhưng hành vi quan tâm nhất định phải có, nếu không dù cho cô cuộc sống tốt bao nhiêu, cô ấy cũng không cảm giác được hạnh phúc và sung sướng.”
Khi chưa kết hôn, Trần Việt đã nghĩ không kết hôn thì không kết hôn, nhưng sau khi kết hôn đương nhiên phải đối xử tốt với vợ của mình.
Cũng chính bởi vì anh một mực ôm ấp ý nghĩ như thế, cho nên anh mới chậm chạp không phát hiện ra mình có tình cảm với Giang Nhung, vẫn cho rằng anh đối với cô ấy như vậy là vì cô là vợ anh.
Chiến Niệm Bắc: "..."
Kỳ thực Chiến Niệm Bắc cũng hiểu ý nghĩ của Trần Việt, làm sao anh không muốn ôm cô bé Trần Tiểu Bích kia về nhà chứ, quản thúc cô ấy thật tốt không để cho cô gây chuyện thị phi ở bên ngoài.
Nhưng anh ta không thể, cũng không có tư cách ...
Rượu cùng đồ ăn được đưa tới rất nhanh, Chiến Niệm Bắc là quân nhân, trời sinh tính tình phóng khoáng, ly rượu cũng không cần rồi, mà ôm bình rượu uống.
Trần Việt thì không nhúc nhích tách trà trước mắt, nhìn Chiến Niệm Bắc giống như có điều suy nghĩ.
Chiến Niệm Bắc uống mấy ngụm đã hết một bình rượu, anh để chiếc bình xuống rồi nói: “Minh Chí này, muốn cậu uống quá chén rồi từ trong miệng cậu nghe lời khách sáo sao, không có khả năng đâu.”
Trần Việt cười nhạt không nói.
Chiến Niệm Bắc cầm lấy đôi đũa ăn thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Trước đó cậu đã từng nói với cháu, cháu có người cháu muốn bảo vệ, Cậu cũng có người mình muốn bảo vệ, chúng ta cứ làm tốt sự tình của từng người là tốt rồi.
Trần Việt nói: “Cậu út, cháu chỉ mời cậu uống rượu bình thường mà thôi, không nên suy nghĩ quá nhiều.”
“Chỉ mời tôi uống rượu đơn giản như vậy.”
Trần Việt là người không rỗi rảnh tới mức mời anh ta uống rượu, cho nên Chiến Niệm Bắc không tin Trần Việt chỉ mời anh uống rượu suông.
Trần Việt nâng chén trà lên uống một hớp làm trơn môi rồi nói: “Tin tưởng không cần cháu nói, cậu út cũng đã biết Tiểu Bích và tên họ Bùi kia có quan hệ gì rồi.
“ Đúng, tôi đã biết”
Lúc tên họ Bùi kia nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc cũng đã phái người tra xét thân phận cậu ta.
Trần Việt nói: “Sự xuất hiện của anh ta giúp cháu mở ra một bí mật cháu vẫn không giải được.”
Chiến Niệm Bắc nghe Trần Việt nói xong, động tác uống rượu hơi dừng lại một chút, nói: “Cháu đã biết rồi!”
Trần Việt gật đầu: “Tên họ Bùi kia tên là Bùi Huyền Trí, anh ta là người nước A, đã từng có hôn ước với công chúa nước A từ bé. Nhưng hai mươi năm trước, cả nhà công chúa nước A biến mất không thấy tăm hơi. Không ai biết bọn họ đã đi đâu.”
Chiến Niệm Bắc: “Cháu muốn làm như thế nào?
Trần Việt tiếp tục nói: “Chuyện năm đó cũng không hề đơn giản như vậy, hoặc là sự thật không giống như chúng ta nhìn thấy. Cháu muốn cậu hợp tác với cháu, chúng ta cùng nhau tra ra chân tướng chuyện năm đó.
Chiến Niệm Bắc: “Tại sao phải tìm Cậu, cháu nghĩ nhất định có thể tra ra hay sao.”
Trần Việt: “Cậu út, cậu đã tra xét mấy năm nhưng vẫn không có tìm ra manh mối. Cháu nghĩ những người dưới tay cháu so với những nhân viên tình báo kia vẫn có khoảng cách nhất định.”
Chiến Niệm Bắc: “Chúng ta muốn chuyện này vĩnh viễn chìm dưới đáy nước mà không phải là khiến nó nổi lên trên mặt nước.”
Bỗng nhiên Trần Việt cười lạnh: “Mọi người đều hiểu, giấy không gói được lửa. Cùng với việc nghĩ biện pháp đem chôn giấu sự tình xuống, không bằng điều tra cho rõ ràng, cho tất cả mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”