CHƯƠNG 326: TIẾT LỘ TIN TỨC
Người đứng đầu Thịnh Thiên LeoTrần trúng độc hôn mê bất tỉnh, vô cùng có khả năng mạng sống bị uy hiếp.
Tin tức này nhanh chóng truyền đi giống như là tên lửa lên trời, đầu trang đầu đề các trang web lớn, các nhà kinh doanh lớn về tiêu thụ số dẫn đầu phát.
Sau khi tin tức truyền ra ngoài, đứa tới rất nhiều người bàn tán, độ hot vượt xa chuyện tình cảm dây dưa của Trần Tiểu Bích lúc trước.
Giang Nhung Nhung vừa mới trở lại bệnh viên thì nhận được tin tức này.
Tiêu Kình Hà lo lắng nhìn cô: "Nhung Nhung, chuyện này bỗng chốt huyên nào lớn như vậy. Ngoại trừ Minh Chí có thể nhanh chóng tỉnh lại, sợ là em không áp chế xuống nổi rồi.
"Không áp chế thử làm sao biết em không áp chế được." Giang Nhung cắn môi, hít sâu một hơi, lập tức đưa ra quyết định: "Anh, anh chịu trách nhiệm về mặt an toàn, cho dù thế nào cũng không thể để cho những ký giả kia xông vào, không thể để cho bọn họ quấy rầy Trần Việt nghỉ ngơi."
Tiêu Kình Hà có hơi khó xử: “Giang Nhung, không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là mấy người cấp dưới của Minh Chí chỉ nghe cậu ta thôi, anh muốn điều động đoán chừng không được.”
"Vậy em ở đây trông coi Trần Việt, không thể để cho bất kỳ ai vào nhà, không thể để cho bất kỳ ai quấy rầy anh ấy." Giang Nhung cũng hiểu rõ, Tiêu Kình Hà không điều động được cấp dưới của Trần Việt, chuyện này phải giao cho Lục Diên đi làm.
Bây giờ Lục Diên đang ở Thịnh Thiên, tình huống bên kia cũng cần anh ta đi ổn định, trước mắt còn không biết tình huống thế nào.
Giang Nhung dùng sức cắn môi nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện thoại cho Lục Diên, sau khi bên kia kết nối, không chờ Lục Diên nói chuyện, Giang Nhung vội vã nói: "Trợ lý Lục, làm phiền anh tìm vài tên phóng viên tin được, nhất đinh phải có quan hệ vô cùng tốt, vô cùng đáng tin, hơn nữa phải lành nghề có danh tiếng có địa vị. Sau khi liên hệ bọn họ, chúng ta lập tức mở cuộc họp phóng viên.
Lục Diên có hơi khó hiểu: "Mợ chủ, mợ muốn làm gì?"
Giang Nhung nói: "Trợ lý Lục, anh mặc kệ tôi muốn làm gì, anh chỉ cần biết rõ bây giờ chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản ảnh hưởng của chuyện này trở nên xấu."
Giang Nhung đang đánh cược, đánh cược Lục Diên trung thành với Trần Việt.
Nếu Lục Diên không có hai lòng với Trần Việt, với sự thông minh tài trí của anh ta khẳng định nhanh chóng hiểu ra vì sao cô phải làm như vậy.
Chỉ cần anh ta hiểu ra tự nhiên sẽ làm theo yêu cầu của cô.
Lục Diên còn nói: "Bây giờ có lẽ có một nhóm phóng viên lớn chạy tới bệnh viện, tôi cũng thông báo cho người của chúng ta trông coi cho tốt, không cho phóng viên xông vào, có điều có thể sẽ có cá lọt lưới, làm phiền cô trông coi giám đốc Trần, đừng cho phóng viên quấy rầy đến anh ấy, tôi lập tức đi qua tụ họp với cô."
"Ừ, được." Giang Nhung cũng vừa lúc có chuyện muốn trao đổi với Lục Diên, anh ta tới bệnh viện thì không thể tốt hơn rồi.
Cúp điện thoại, Giang Nhung quay đầu nhìn lại, thấy Trần Việt vẫn nhắm nghiền hai mắt, yên tĩnh nằm trên giường, cũng không biết anh có nghe được những gì đang xảy ra lúc này không.
Cô hy vọng anh đột nhiên mở to mắt nhìn xem cô, nhìn cô mà cười, nói với cô: "Giang Nhung, em ngốc như vậy, anh đang đùa với em thôi."
Nếu anh thực sự chỉ đang đùa với em thì tốt biết bao!
"Giang Nhung, yên tâm đi." Tiêu Kình Hà vỗ vỗ bờ vai Giang Nhung: "Minh Chí ngã xuống, em còn có người anh này."
Giang Nhung quay đầu cười với anh ta: "Anh, thật sự phải cám ơn anh."
Cho dù Tiêu Kình Hà không hề làm gì, chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô sẽ không hoảng hốt như vậy.
Không có đợi bao lâu, Lục Diên chạy tới, còn không kịp thở đã báo cáo tình huống với Giang Nhung: "Mợ chủ, đã sắp xếp người của chúng ta ở chung quanh bệnh viện, những phóng viên kia không có cách nào xông vào."
Giang Nhung gật gật đầu: "Trợ lý Lục, vất vả cho anh rồi. Kế tiếp, chúng ta bàn bạc lại việc mở cuộc họp phóng viên."
Lục Diên khó hiểu nói: "mợ chủ, mở cuộc họp phóng viên có thể để cho bộ phận ngoại giao đi xử lý. Bọn họ xử lý loại chuyện này chuyên nghiệp hơn chúng ta nhiều."
Giang Nhung nói: "Theo lý thuyết, chuyện này vừa truyền ra, bộ phận ngoại giao sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tuyên bố công văn, bác bỏ tin đồn. Nhưng chúng ta đợi lâu như vậy bên bộ phận ngoại giao còn không có tin tức truyền đến, anh nói xem đây là vì sao?"
Lục Diên đã hiểu, bên bộ phận ngoại giao đã bị người khác nắm trong tay rồi.
Chỉ là người có năng lực lớn như vậy, ngoại trừ ông cụ họ Trần, Lục Diên không nghĩ ra còn có ai.
Nhưng mà anh lại không rõ, sau khi tin Trần Việt hôn mê bất tỉnh truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn với Thịnh Thiên, ông cụ hờn giỗi với cháu của mình cũng không đến mức lấy Thịnh Thiên ra đùa.
Giang Nhung tiếp tục nói: "Chúng ta đều hy vọng đè chuyện này xuống, tuyệt đối không thể để cho người cố ý lợi dụng sơ hở, có biết không?"
Lục Diên chần chờ nói: "Mợ chủ, người cố ý này rốt cuộc là ai?" Lục Diên nghĩ đến có thể sẽ là ông cụ họ Trần, nhưng lại không dám tin tưởng.
"Lục Diên, đến lúc này chẳng lẽ anh vẫn còn không rõ tin giám đốc Trần bệnh nặng làm sao truyền đi sao?"
Nghe được giọng nói của Hứa Huệ Nhi, ba người trong phòng cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Huệ Nhi đứng ở cửa ra vào.
Lục Diên mở miệng trước: "Cô nói như vậy là có ý gì?"
"Tôi có ý gì?" Hứa Huệ Nhi trừng mắt dữ dằn nhìn Giang Nhung: "Anh muốn biết là xảy ra chuyện gì thì đi hỏi người phụ nữ này đi. Mặt ngoài cô ta giả vờ rất tốt với giám đốc Trần, sau lưng không biết muốn hại giám đốc Trần thế nào nữa."
Lục Diên nói: "Không có chứng cứ, cô không nên nói bậy."
Hứa Huệ Nhi nói: "Chuyện giám đốc Trần hôn mê bất tỉnh chỉ có mấy người chúng ta biết rõ, ngay cả người lớn nhà họ Trần chúng ta cũng không truyền tin đi. Anh thì không thể nào truyền tin tức đi, tôi cũng không có khả năng truyền tin tức đi, vậy anh nói còn có ai có thể truyền tin tức đi?"
Nghe Hứa Huệ Nhi nói như vậy, Lục Diên quay đầu nhìn Giang Nhung, lại nhìn Tiêu Kình Hà, ánh mắt có hơi nghi ngờ.
Hứa Huệ Nhi nói đúng, bọn họ đi theo bên người giám đốc Trần mấy chục năm, không dám nói hiểu nhau trăm phần trăm nhưng cũng hiểu được tám mươi chín mươi phần trăm.
Trong mấy người bọn họ, thật sự muốn tìm một người có khả năng tiết lộ bí mật, anh sẽ thiên hướng về bên Giang Nhung.
Giang Nhung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người diễn kịch trộm hô bắt trộm chân thật cảm động lòng người như thế, nếu không phải cô là người bị hại, cô đã không nhịn được muốn cho Hứa Huệ Nhi điểm khen về khả năng diễn xuất của cô ta.
Giang Nhung cười lạnh một tiếng: "Trợ lý Hứa, cô đã đưa mình tới cửa, vậy tôi cũng không khách sáo với cô nữa."
"Không khách sáo? Tôi cũng muốn xem cô không khách khí với tôi như thế nào?" Hứa Huệ Nhi Giang Nhung có thể làm gì cô.
Ánh mắt sắc bén của Giang Nhung nhìn về Hứa Huệ Nhi, tiếp tục nói: "Nếu như tôi không nhờ lầm, cô đi theo bên người Trần Việt đã có hơn mười năm. Mười mấy năm qua, anh ấy đối xử với cô thế nào, chắc hẳn các người rõ ràng hơn tôi. Nhưng cô thì sao? Cô đã làm chuyện gì với anh ấy?"
Hứa Huệ Nhi nói: "Cô Giang, ngay cả cô là thân phận gì bản thân cũng không hiểu rõ, cô còn muốn giội nước bẩn lên người tôi? Thật xin lỗi, tôi sẽ không để cho thực hiện được."