CHƯƠNG 331: CÔ CÓ TƯ CÁCH GÌ
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt nhìn chăm chú của Giang Nhung, ông cụ Trần nhìn về phía cô, trên gương mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ xem thường và giễu cợt.
Giang Nhung biết, ở trong mắt của ông cụ thì một Giang Nhung nhỏ bé như cô còn chưa đủ để uy hiếp được ông cụ, cho nên ông cụ mới có thể không để ý tới cô, giễu cợt cô.
Giang Nhung rời tầm mắt, vừa đi vừa lật xem tài liệu mà Lục Diên đưa cho cô. Ở trang đầu tiên, cô đã nhìn thấy một nhân vật khá lớn tuổi - ông cụ Bành.
Có thể đặt ở trang đầu tiên của tập tài liệu thì thân phận và địa vị chắc chắn không thấp, chỉ là không thấy có phần giới thiệu tỉ mỉ liên quan tới ông ấy.
Giang Nhung không thể làm gì khác hơn là hỏi Lục Diên: "Trợ lý Lục, ông cụ Bành này là ai vậy?"
Lục Diên nói: "Ông cụ Bành này cũng gần bằng tuổi ông cụ, xem như là nhân vật cấp nguyên lão đã thật sự cùng ông cụ tranh đấu giành thiên hạ năm đó. Trong tay ông ấy giữ Thịnh Thiên một phần năm cổ phần, xem như là cổ đông lớn trong các cổ đông. Nhưng bởi vì ông ấy không có con cái nên cổ phần trong tay vẫn do tổng giám đốc Trần xử lý giúp, hoa hồng hàng năm đều được chuyển tới trong tài khoản của ông ấy đúng lúc."
Giang Nhung lại hỏi: "Bình thường quan hệ giữa ông ấy và Trần Việt thế nào?"
Lục Diên nói: "Đối với nhân vật nguyên lão này, từ trước đến nay tổng giám đốc Trần đều đặc biệt kính trọng, chăm sóc bọn họ như người lớn tuổi trong nhà vậy."
"Ông cụ Bành giản dị dễ gần, cũng yêu thương tổng giám đốc Trần như cháu của mình. Trước đây khi ở Mỹ, mỗi tuần tổng giám đốc Trần đều sẽ bớt chút thời gian đi qua đánh cờ với ông cụ. Sau khi đi tới Giang Bắc thì thời gian ở cùng với ông cụ đã ít hơn, nhưng mỗi tuần đều gọi điện thoại qua một, hai lần."
Giang Nhung không hiểu nhiều về công việc của Trần Việt, lúc này nghe Lục Diên nói mấy tin tức như vậy, cô cũng có thể yên tâm.
Sau khi cô nghe xong lại hỏi: "Có phải ông cụ Bành này không có tên trong danh sách cuộc họp lần này đúng không?"
Lục Diên gật đầu: "Thật sự không có."
Xem ra chỉ cần là người một lòng với Trần Việt, không thể bị thu mua thì đều bị ông cụ Trần loại bỏ khỏi danh sách. Nói cách khác, trong thành viên hội đồng quản trị tới tham gia cuộc họp hôm nay không phải đã bị ông cụ nhà họ Trần thu mua thì cũng đang dao động chưa quyết định.
Ở trong giới kinh doanh, Trần Việt có thể có danh tiếng khiến cho trong ngoài nước đều khiếp sợ như bây giờ, cũng không thoát khỏi năng lực làm việc và phương diện xử sự làm người của anh.
Cơ sở của Trần Việt đủ vững chắc, quan hệ rộng lại được lòng người. Ông cụ muốn thay thế anh trong lúc danh tiếng của anh đang lên cao như vậy thì căn bản không phải là một chuyện dễ dàng.
Cho nên ông cụ mới nghĩ đến chuyện hạ độc, làm cho Trần Việt không dậy nổi, như vậy ông cụ mới có thể thông đồng với đám người của hội đồng quản trị để một lần nữa khống chế quyền lớn của Thịnh Thiên.
Ông cụ tính rất hay, nhưng cô chắc chắn sẽ không để cho ông thực hiện được ý định...
"Mợ chủ, chúng ta tới phòng họp chuẩn bị trước đi." Lục Diên lại đưa ra kiến nghị.
"Được." Giang Nhung không có kinh nghiệm tham gia các cuộc họp hội đồng quản trị như vậy, nhưng Lục Diên có kinh nghiệm mấy năm đi theo bên cạnh Trần Việt. Hôm nay cô nghe thêm kiến nghị của anh ta sẽ không sai được.
Phòng họp của Thịnh Thiên sang trọng, rộng rãi và sáng sủa, còn tốt hơn Đổi mới và Công nghệ mà Giang Nhung đi làm trước đây không biết bao nhiêu lần.
Trong phòng họp lớn như vậy đã sớm có nhân viên chuẩn bị tốt tất cả công tác, đặt bảng tên ở các vị trí tương ứng của các thành viên trong cuộc họp.
Theo lý thuyết, người không giữ cổ phần của Thịnh Thiên sẽ không có tư cách tham gia cuộc họp hôm nay. Nhưng Giang Nhung lại tới với thân phận là vợ của Trần Việt.
Trần Việt hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường bệnh, con anh còn nhỏ, Giang Nhung là vợ anh nên đương nhiên sẽ do cô đại diện anh tới tham dự cuộc họp lần này.
Khi Giang Nhung và Lục Diên vào phòng họp, trong phòng họp không có một bóng người, thoạt nhìn vắng vẻ.
Lục Diên chỉ vào vị trí chủ tọa, nói: "Mợ chủ, vị trí kia là của tổng giám đốc Trần."
"Ừ." Giang Nhung khẽ gật đầu và ngẩng đầu nhìn lên, trong lúc mơ hồ dường như thấy Trần Việt đang ngồi ở đó.
Anh mặc chiếc áo vest màu xám bạc được may đo thủ công mà trước đây thường xuyên mặc, đeo chiếc kính mắt với gọng vàng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra hết phong thái của hoàng gia, ánh mắt mỗi người đều đang tập trung ở trên người anh, không một ai dám chất vấn anh.
Trần Việt thật sự rất xuất sắc, tuổi còn trẻ lại có thể dẫn dắt Thịnh Thiên từng bước tiến về phía trước, hết lần này tới lần khác trở thành truyền kỳ trong giới kinh doanh.
"Mợ chủ..." Thấy Giang Nhung sững người, Lục Diên lên tiếng nhắc nhở: “Mợ chủ vào chỗ ngồi trước, tôi sẽ nói cho mợ chủ nghe về tình hình cụ thể."
Muốn Giang Nhung - một người hoàn toàn bình thường tới chủ trì cuộc họp ngày hôm nay, đúng là làm khó cho cô, sợ rằng rất nhiều người cũng không có can đảm đứng ra.
Giang Nhung đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: "Trợ lý Lục, Thịnh Thiên có một nhân viên tên là Trình Chí Dũng. Anh ta có tư cách tham gia cuộc họp lần này không?"
Lục Diên suy nghĩ một lát hỏi: "Mợ chủ muốn nói tới Trình Chí Dũng - chồng của Lương Thu Ngân sao?"
Giang Nhung gật đầu: "Đúng là anh ta."
"Anh ta là người chịu trách của bộ phận hỗ trợ kỹ thuật..." Lục Diên lập tức lật tài liệu trong tay: “Theo lý thuyết, anh ta có tư cách tham gia dự thính, nhưng trong danh sách lần này không có anh ta."
"Anh nghĩ cách liên lạc với anh ta. Anh ta là người chúng ta có thể tin tưởng được." Giang Nhung hiểu rõ, thật ra loại cuộc họp như thế này chính là cuộc chiến giành sự coi trọng của mọi người, bình thường một phiếu có thể tạo ra được rất nhiều tác dụng quan trọng, bản thân mình có thêm một người thì tất nhiên lợi ích trong đó thế nào, không cần nói cũng biết.
"Mợ chủ tin tưởng anh ta như vậy sao?" Lục Diên rất ít khi tiếp xúc với Trình Chí Dũng nên không hiểu quá rõ về người này. Vào thời điểm quan trọng thế này mà lôi kéo anh ta, liệu có thể mạo hiểm không?
"Tôi tin anh ta." Giang Nhung không phải tin tưởng Trình Chí Dũng, mà tin tưởng Lương Thu Ngân.
Lương Thu Ngân là người bạn tốt nhất của cô, cũng bởi vì cô mà bị bỏng nhưng cô ấy không hề oán trách một câu, ngược lại còn luôn cảm thấy áy náy với cô.
Lương Thu Ngân tốt như vậy, ánh mắt của cô ấy sẽ không kém được. Chồng của cô ấy chắc chắn đáng tin.
Giang Nhung khẳng định như vậy, Lục Diên cũng không chất vấn nữa, lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc, căn dặn một vài chuyện rồi nói: "Mợ chủ, tôi đã căn dặn xong rồi."
Giang Nhung đi tới và ngồi xuống chỗ của Trần Việt, lặng lẽ hít sâu một hơi: "Bất kể thế nào chúng ta cũng không thể để cho âm mưu của ông cụ nhà họ Trần được thực hiện."
Lục Diên nói: "Tổng giám đốc Trần nắm giữ Thịnh Thiên nhiều năm như vậy, sao bọn họ có thể nói lấy đi là lấy đi được. Tạm thời không nói chúng ta sẽ không đồng ý, trong các thành viên của hội đồng quản trị của Thịnh Thiên cũng sẽ có rất nhiều người không đồng ý."
Trong lòng Giang Nhung hiểu rõ đạo lý này, nhưng ông cụ Trần dám mở cuộc họp này đã chứng minh ông cụ nắm chắc phần thắng.
Sợ rằng các thành viên hội đồng quản trị đã bị ông cụ mua chuộc được gần hết rồi.
Lúc này đã có người lần lượt tiến vào phòng họp. Giang Nhung mở laptop ra xem tài liệu. Lục Diên cúi đầu ghé sát ở bên tai của cô giới thiệu tình hình của từng người bước vào.
Khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, ông cụ nhà họ Trần mới chống gậy chậm rãi đi tới.
Bởi vì ông cụ có uy tín rất lớn nên khi vừa tới, tất cả mọi người đều đứng lên tiếp đón.
Vì không muốn bị người khác nắm lấy cơ hội lên án, Giang Nhung cũng đứng lên đón, gật đầu với ông cụ giống như mọi người.
Ánh mắt sắc bén lại thâm trầm của ông cụ nhìn về phía Giang Nhung. Đó là ánh mắt lạnh lùng mà khiếp người, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể làm cho người ta cảm giác ớn lạnh.
Nhưng Giang Nhung không sợ hãi mà nhìn thẳng vào ông cụ, thậm chí còn lịch sự mỉm cười đáp lại. Nụ cười này lạnh lùng, ý cười hoàn toàn không đến được trong mắt.