CHƯƠNG 346: CHƯA GIẢI HẾT ĐỘC
Trần Việt nhìn Hứa Huệ Nghi, lạnh giọng nói: “Cô muốn gặp tôi, tôi đến rồi, tôi cho cô cơ hội nói chuyện duy nhất.”
“Tổng giám đốc Trần…” Nhìn thấy Trần Việt, Hứa Huệ Nghi xúc động đế mức cổ họng đều nghẹn lại, nước mắt rơi như mưa.
Cô ta xông lên phía trước, nhưng vì bị trói ở trên ghế mà ngã xuống đất, cô ta cố gắng vươn tay, muốn chạm vào ống quần Trần Việt, dù là giày cũng được, nhưng Trần Việt lại đứng xa như vậy…
Luôn luôn cách xa như vậy, xa giống như chân trời góc biển, xa giống như là hai thế giới. Rõ ràng anh ở bên cạnh cô ta, nhưng cô ta không có cách nào chạm đến được.
“Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Trần…”
Cô ta gọi Trần Việt một tiếng lại một tiếng, giọng điệu này lưu luyến si mê, lại như gọi lớn tình nhân của mình, người yêu, quyến luyến nhu mì, tiếng gọi thấu xương.
Trần Việt khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống: “Có chuyện liền nói.”
“Tổng giám đốc Trần, anh biết không? Anh nhất định không biết, bởi vì từ trước tới nay mắt anh đều không nhìn thấy tôi. Cũng không đúng, hẳn là xưa nay anh không xem tôi như phụ nữ mà đối xử. Tôi cố gắng làm việc như vậy, tranh thủ đem mỗi một chuyện anh giao cho làm tốt nhất, nhưng ở trong mắt anh, trước nay anh đều chưa từng nhìn thẳng tôi.”
“Phải, tôi thừa nhận tôi lớn tuổi hơn anh, nhưng chuyện này có liên quan gì chứ? Chẳng lẽ lớn tuổi thì không có quyền theo đuổi người mình thích? Biết rõ ràng người tôi yêu là anh, ba của anh, Trần Hạo, lại giới thiệu cho tôi một người đàn ông như vậy.”
“Một người đàn ông rượu chè, cờ bạc, gái gú cái nào cũng biết, một người đàn ông không có chút bản lĩnh nào. Các người mãi mãi cũng sẽ không biết, ban ngày đối mặt với một người đàn ông ưu tú như thiên thần, buổi tối về nhà lại phải đối mặt với một người đàn ông hèn mọn là cảm giác gì.”
Giang Nhung và Trần Việt nhìn Hứa Huệ Nhi giãy giụa trên đất, không hiểu sao cảm thấy vừa buồn nôn vừa đáng thương.
Đời người có bảy điều đau khổ, mong mà không được.
Trần Việt bỗng dắt tay Giang Nhung, nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy thế giới hỗn loạn, lòng người khó dò, nhưng có em, có anh, chính là năm tháng tĩnh lặng, mọi chuyện vẹn toàn, không còn cầu mong gì khác.
Hứa Huệ Nghi trên đất, ngước nhìn bọn họ nắm tay nhìn nhau, dường như thế giới chỉ còn hai người họ, trong lòng uất hận không cam lòng đến mức muốn xé rách cả khoang ngực.
Cô ta hận chính mình, hận Giang Nhung, hận ông cụ Trần, hận Trần Hạo, hận người chồng không có tiền đồ của mình, hận tất cảm, thậm chí... hận Trần Việt.
“Ha ha ha...” Hứa Huệ Nghi bỗng nhiên cười lớn, trên mặt nước mắt rơi không ngừng, thoạt nhìn giống như người điên, “Tổng giám đốc Trần, anh cho là độc anh trúng đã được giải sao? Ha ha ha... Tổng giám đốc Trần, tôi chúc anh có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Cho rằng độc đã giải?” Nghe Hứa Huệ Nghi nói, trong lòng Giang Nhung hốt hoảng, như sấm đánh bên tai, chấn động đến mức cô không biết phải làm sao, chỉ có thể lúng túng hỏi, “Cô có ý gì?”
Nhưng Hứa Huệ Nghi cũng không trả lời câu hỏi của Giang Nhung, ánh mắt tràn đầy ý cười điên cuồng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ha ha ha... sống... lâu... trăm... tuổi... nha...”
Tiếng cười ha ha, từng tiếng vang vọng khắp căn phòng nhỏ này, như móng tay cào vào kính phát ra âm thanh chói tai, khiến người ta không nhịn được sinh lòng bất an, thậm chí hoảng sợ.
“Hứa Huệ Nghi.”Giag Nhung lo lắng cho Trần Việt, gấp đến độ muốn đánh Hứa Huệ Nghi, nhưng cô vừa có động tác đã bị Trần Việt kéo lại.
Giang Nhung theo bản năng muốn bỏ qua tay Trần Việt, liều mạng nhào tới trước mặt Hứa Huệ Nghi đem chuyện giải độc nói cho rõ ràng, nhưng Tràn Việt túm rất chặt, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không buông ra.
Trong lòng đối với lo lắng của Trần Việt từ lâu đã biến thành sốt ruột phẫn nộ, cô không nhịn được quay lại hét lên với Trần Việt: “Trần Việt, anh làm gì vậy? Mau thả em ra.”
Nhưng là, Trần Việt không buông tay, trái lại túm chặt hơn nữa.
Trần Việt không để ý tới Giang Nhung giãy giạu phản kháng, bỗng nhiên quay lại nhìn Hứa Huệ Nghi đang đắc ý cười càn rỡ, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng kiêu ngạo: “Hứa Huệ Nghi, tôi đã cho cô cơ hội, là chính cô không hiểu không quý trọng, sau này cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Bỏ lại lời nói, Trần Việt kéo tay Giang Nhung rời đi.
Giữ lại Hứa Huệ Nghi, Trần Việt muốn từ trong miệng cô ta moi được vài tin tức liên quan đến ông cụ Trần, nhưng mà Hứa Huệ Nghi thận trọng cực kì, bọn họ không tra hỏi ra được gì.
Vậy anh cũng không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian trên người một kẻ không dùng được.
Hứa Huệ Nghi nói lời này, khiến Trần Việt rõ ràng suy đoán của mình.
Anh nghi ngờ độc mình trúng vẫn chưa hoàn toàn giải hết, sâu trong cơ thể có nguy cơ tiềm tàng, phản ứng của cơ thể hai ngày nay thỉnh thoảng nhắc nhở anh, nhưng cũng không khiến anh bị làm sao.
Nếu Hứa Huệ Nghi đã dám nói ra lời này, như vậy chứng minh trong cơ thể anh vẫn còn chất độc dư lại, nhất định còn lợi hại hơn anh tưởng tượng nhiều lắm.
Có điều, Trần Việt cũng không muốn làm Giang Nhung bận tâm, cơ thể anh có khó chịu như thế nào, anh cũng sẽ gắng gượng, làm chỗ dựa tốt nhất của Giang Nhung.
“Trần Việt, anh buông em ra, em muốn hỏi cho rõ mọi chuyện.” Đối với việc Trần Việt nhẹ như mây gió, Giang Nhung gấp đến độ sắp khóc.
Độc chưa giải hết.
Chính là muốn nói, Trần Việt ất cứ lúc nào cũng có thể ngất lần thứ hai, bất cứ lúc nào cũng có thể...
Giang Nhungcũng không dám nghĩ, gấp đến độ hít sâu một ngụm khí lạnh.
Trần Việt ôm Giang Nhung vào ngực, dưới cằm chóng lên điỉnh đầu mềm mại của Giang Nhung, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng gọi tên cô: “Giang Nhung...”
Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm, lại trấn động lòng người, chạm vào linh hồn cô, đem những bất an đột ngột dâng lên trong lòng ép xuống.
Trần Việt cúi đầu hôn lên trán cô, lại nói: “Hứa Huệ Nghi chơi chiến thuật tâm lí với em, nếu như em tin cô ta, vậy em liền thua.”
“Anh thật sự không có chuyện gì sao? Thật sự chỉ là cùng cô ta chơi chiến thuật tâm lí? Anh không gạt em chứ?” Giang Nhung cũng không phải không nghĩ tới dụng ý của Hứa Huệ Nghi, nhưng vì liên quan đến Trần Việt, cô liền rối loạn.
Cô không dám tưởng tượng nếu Trần Việt lại gặp chuyện, cô sẽ biến thành cái dạng gì, nhất định còn điên loạn hơn Hứa Huệ Nghi hiện tại.
“Đứa ngốc, anh đã gạt em bao giờ chưa?” Trần Việt dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn đem cô hòa vào cơ thể mình, để cô thấy trái tim mình.
Giang Nhung trầm thấp “ừ” một tiếng, nhưng chưa hoàn toàn lắng xuống bất an trong lòng, tiếng cười khủng bố của Hứa Huệ Nghi vừa rồi mọt lần nữa ồ ạt kéo tới.
“Ha ha ha... Tổng giám đốc Trần, thân ái của tôi, tổng giám đốc Trần yêu quý của tôi, anh tốt như vậy, sao lại coi trọng một cô gái như vậy?”
“Nếu anh có thể nhìn thẳng tôi một chút, sao tôi lại cam lòng hạ độc trong nước uống. Tôi chúc phúc, cầu phúc cho anh, ha ha ha... Hi vọng anh nhất định chịu đựng được, ít nhất sống lâu hơn tôi hai ngày.”
Hứa Huệ Nghi điên cuồng gào lên, từng tiếng từng tiếng truyền đến tai Giang Nhung, nghe xong cô run như cầy sấy, cô không tự chủ được vươn tay ôm chặt vòng eo gầy gò của Trần Việt: “Trần Việt, mặc kệ Hứa Huệ Nghi nói có thật hay không, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra toàn thân.”
Trần Việt gật đầu, nói: “Ừ, anh sẽ đi tìm bác sĩ, em đừng lo lắng.”