CHƯƠNG 353: NHÂN VẬT CÓ TÍNH UY HIẾP
"Ông nội..." Tại sao ông phải nói như vậy với cô, cô yêu quý người nhà họ Trần thế nào, chẳng lẽ ông không biết?
Nếu có một ngày, cô và người nhà họ Trần đứng ở bờ vực, chỉ có một người có thể sống, cô sẽ không chút do dự nhường lại cơ hội cho họ.
Cô không biết cha mẹ mình là ai, cô chỉ biết bản thân được gia đình nhà họ Trần nuôi lớn. Nếu như không có nhà họ Trần thì sẽ không có Trần Tiểu Bích ngày hôm nay.
Trợ lý Hà không nhìn nổi nữa, đứng ra nói lần nữa: "Cô chủ, cô đi trước đi. Hai ông cháu đều cần thời gian bình tĩnh, mọi người cùng suy nghĩ thật kỹ."
"Con về đây, ông nội, ông giữ gìn sức khỏe, đừng giận Tiểu Bích nhé." Trần Tiểu Bích thấy ông cụ nhắm mắt lại, cô khẽ cắn môi, không cam lòng quay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân Trần Tiểu Bích xa dần, ông cụ Trần mới từ từ mở mắt, lưu luyến nhìn bóng dáng Trần Tiểu Bích xa dần.
Đó là người thân duy nhất của ông, là đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay ông.
Ông chứng kiến quá trình cô từ một đứa trẻ rồi lớn dần, trở thành một cô gái xinh đẹp duyên dáng, thấy cô thành công trong sự nghiệp, nhìn cô càng ngày càng tỏa sáng...
Ông biết, sớm muộn cũng có một ngày ông phải xa cô, trước ngày đó, ông muốn trải cho cô một con đường bằng phẳng và thênh thang, để cô đi thế nào cũng không vấp ngã.
Thế nhưng cuộc sống có rất nhiều chuyện ngoài dự tính, kế hoạch ban đầu đã đi lệch hướng kể từ khi Trần Việt cưới người phụ nữ khác.
Trần Việt không cưới Tiểu Bích thì cưới bất kỳ một người phụ nữ nào cũng được, nhưng không thể là con gái của Tiêu Viễn Phong.
Năm đó nếu như Tiêu Viễn Phong không giao chứng cứ cho quân khu Giang Bắc, cha mẹ của Tiểu Bích cũng sẽ không bị âm thầm xử tử, Tiểu Bích cũng sẽ không trở thành đứa nhỏ mồ côi cha mẹ.
Trợ lý Hà thu lại tầm mắt, nhìn về phía ông cụ, lo lắng nói: "Ông chủ, Trần Việt đã biết ông giả làm ông cụ Trần, chắc chắn anh ta sẽ không để yên. Việc này, nếu ông không nói cho cô ấy biết, có thể cô ấy sẽ gặp nguy hiểm."
Cách nghĩ của ông lại không giống trợ lý Hà, ông lắc đầu nói: "Tiểu Bích không biết gì cả, Trần Việt sẽ thương yêu con bé giống như em gái ruột. Nếu như nói cho con bé biết tất cả, vậy thì con bé phải làm sao?"
Trợ lý Hà không quá tán thành quyết định của ông cụ, suy nghĩ một lát mới nói: "Bên phía Trần Việt..."
Ông hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Cho dù nó biết tôi không phải ông nội nó thì sao? Chỉ cần một ngày tôi còn xuất hiện với thân phận này, Trần Việt cũng không dám làm gì tôi đâu."
Nghe ông cụ nói vậy, trợ lý Hà cũng cảm thấy như thế, anh ta lại hỏi: "Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Ông cụ nói: "Cứ theo ý cậu mà làm."
Trợ lý Hà lại nói: "Ông chủ, đứa con của nhà họ Trần kia mới là công cụ tốt nhất để chúng ta khống chế Trần Việt."
Ông cụ lắc đầu lần nữa: "Con bé mới chỉ là một đứa trẻ chưa đến bốn tuổi, hơn nữa còn là huyết mạch của Trần gia chúng ta."
Nghe ông nói xong, trợ lý Hà không hài lòng, không khỏi cao giọng nói: "Ông chủ, ông đừng quên, cho dù ông thay thế ông cụ Trần, giả làm người nhà họ Trần hai mươi mấy năm, nhưng ông không phải người nhà họ Trần thực sự, đứa trẻ kia không có quan hệ máu mủ với ông. Người duy nhất có quan hệ máu mủ với ông là cô chủ."
Nghe trợ lý Hà nói, ông im lặng một lát, tư lự lúc lâu mới nói: "Nếu Trần Việt đã biết, chúng ta làm việc cũng không cần chừa lại đường sống nữa,nên làm gì thì anh cứ làm thế, không cần báo lại cho tôi mọi chuyện."
"Vâng, thưa ông chủ." Trợ lý Hà cung kính trả lời, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm.
Nhược điểm của Trần Việt chính là Giang Nhung và Trần Nhạc Nhung,chỉ cần bắt được một người là có thể khiến Trần Việt không còn sức đánh trả.
Chỉ cần xử lý xong Trần Việt, còn ai có thể có khả năng tranh giành Thịnh Thiên với bọn họ?
Trần Hạo?
Người đàn ông đó quản lý Thịnh Thiên không lâu, ông ta cũng không có lòng kinh doanh, tất cả tâm trí đều đặt trên người vợ bệnh tật kia rồi.
Anh ta đang nghĩ đến hai vợ chồng Trần Hạo thì lại nghe ông cụ hỏi: "Lâu rồi không nghe gì về tình hình của hai vợ chồng Trần Hạo, dạo này bọn họ thế nào?"
Trợ lý Hà nói: "Ông chủ, việc này ông cứ yên tâm đi. Sức khỏe của Chiến Yên ngày càng sa sút, hầu như tâm tư của Trần Hạo đều đặt vào việc chăm sóc bà ta. Chỉ cần Trần Việt không thông báo cho bọn họ tình hình hiện giờ, bọn họ ở New Zealand xa xôi cũng không có tâm trạng quan tâm đến chuyện trong nước. Hơn nữa, chỉ cần lật đổ Trần Việt, Trần Hạo hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta."
"Cậu đừng quên, cho dù anh ta không quan tâm đến kinh doanh, nhưng chung quy cũng là người nhà họ Trần, có cha là người sáng lập Thịnh Thiên,có người con ưu tú như Trần Việt, anh ta có thể kém cỏi được sao?" Trợ lý Hà nghĩ Trần Hạo không phải đối thủ của bọn họ, nhưng ông không cho rằng như vậy.
Trần Hạo không quan tâm đến kinh doanh, không chứng minh ông ta không có thủ đoạn, nếu như con ông ta gặp chuyện, Thịnh Thiên rơi vào trong tay người khác, khi đó cho dù Trần Hạo không quan tâm đến kinh doanh, nhưng chỉ cần đứng ra kêu gọi, người ủng hộ ông ta cũng không ít.
Hiện giờ ngoại trừ Trần Việt, còn có một nhân vật có sức uy hiếp cực lớn đối với bọn họ, nhân vật đó chính là người năm đó biết được ngọn ngành mọi chuyện - lão Bành.
Sau khi ra khỏi trang trại, Trần Tiểu Bích quay đầu nhìn lại.
Cô không nhìn thấy bóng dáng ông nội nữa, không biết ông còn tức giận hay không?
Nghĩ đến bản thân khiến ông không vui, Trần Tiểu Bích buồn bã trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mặt trời chói chang trên cao, cô vừa nhìn đã chói chảy nước mắt.
Rõ ràng vẫn là bầu trời như thế,người như thế, nhà họ Trần như thế, ông nội như thế, thế nhưng từ lúc vào đến lúc ra khỏi trang trại chỉ là khoảng nửa tiếng ngắn ngủi, lại làm cho cô cảm thấy mọi thứ không còn như lúc trước nữa.
Nhà họ Trần không còn là nhà họ Trần cô vẫn chung sống, ông nội cũng không còn là ông nội mọi chuyện đều thuận theo ý cô như trước đây, lúc này đây bầu trời dường như cũng không xanh như ban nãy.
Bất chợt lúc này, Trần Tiểu Bích cảm thấy thật cô đơn, lúc buồn phiền, ngay cả một người nghe cô tâm sự cũng không có.
Chiến Niệm Bắc?
Lúc này, Chiến Niệm Bắc vẫn là người đầu tiên xuất hiện trong đầu Trần Tiểu Bích.
Thế nhưng cô có thể tìm được anh sao?
Cho dù cô bạo dạn gọi điện cho anh, cũng chưa chắc Chiến Niệm Bắc sẽ nhận điện thoại của cô, chứ nói gì đến kiên nhẫn lắng nghe phiền muộn của cô.
Chung Khôn ư?
Tên Chung Khôn đó hay lải nhải, tìm anh ta nói chuyện, chưa biết chừng tình thế thay đổi, có khi cuối cùng cô còn phải nghe anh ta kể khổ nữa kìa.
Không biết có phải kiếp trước cô tạo nghiệt gì không, kiếp này mới có Chung Khôn lải nhải, cứng nhắc như vậy kè kè bên cạnh.
Anh trai, chị dâu lại càng không được, gần đây chuyện phiền lòng của họ cũng rất nhiều, cô không thể không hiểu chuyện, gây thêm phiền phức cho họ được.