CHƯƠNG 396: KHÔNG MUỐN CÓ EM TRAI
Giang Nhung không nhịn được, nhìn anh với ánh mắt khinh thường, đồ xấu xa, người chịu đau đớn khi sinh con là cô, không phải là anh, cô không sợ, anh lo lắng chuyện gì.
Tiểu Nhung Nhung đang chăm chú ăn dâu tây, cô bé bỗng nhiên nghe nhắc đến việc sinh thêm em trai em gái, lời chị Linh Linh nói lại vang lên bên tai cô bé.
Ba mẹ có em trai sẽ không còn yêu thương cô bé nữa…
Nghĩ đến chuyện này, cô bé cảm thấy khó chịu, cô bé ngẩng đầu lên, chu môi, dáng vẻ giống như muốn khóc: “Nhung Nhung không muốn có em trai.”
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung vào trong ngực, vừa hôn, vừa an ủi cô bé: “Bảo bối của mẹ, không có em trai nào cả.”
Trước kia Tiểu Nhung Nhung bởi vì sợ có em trai, ba sẽ không yêu thương cô bé nữa mà khóc thương tâm như vậy, còn nói không cần mẹ.
Bây giờ nhớ lại, Giang Nhung vẫn rất đau lòng, cô cảm thấy tiếc nuối về quãng thời gian ba năm không có ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, không được nhìn thấy con gái mình chậm rãi lớn dần lên.
“Nhung Nhung đến đây ba ôm nào.” Từ trong tay Giang Nhung, Trần Việt đón lấy Tiểu Nhung Nhung, anh dịu dàng nói: “Cho dù ba mẹ có sinh em trai hay không, ba mẹ luôn yêu thương Nhung Nhung.”
Có em trai vẫn sẽ yêu thương Nhung Nhung?
Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to tròn của mình, cô bé nghiêm túc suy nghĩ, nếu như có em trai, ba mẹ vẫn yêu thương cô bé như thế, cô bé cũng muốn có em trai.
“Nhung Nhung đang đau lòng cho mẹ sao?” Mẹ Trần không biết nguyên nhân, hỏi.
Mẹ Trần rất thích trẻ con, lúc trước sau khi bà sinh Trần Việt, bởi vì sức khỏe của bà không tốt, cho nên ba Trần đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh khiến cho giấc mơ sinh đứa thứ hai của bà hoàn toàn vỡ vụn.
Hiện tại bà càng lớn tuổi, càng yêu thích trẻ con, nhất là khi nhìn thấy bảo bối nhà bọn họ, bà sẽ nghĩ, nếu như trong nhà có thêm mấy đứa nhỏ sẽ càng tốt hơn.
Thế nhưng Trần Việt đau lòng Giang Nhung, không muốn để cô chịu khổ, chuyện này mẹ Trần có thể hiểu được.
Chỉ cần hai người không muốn sinh, bà sẽ không ép buộc, mẹ Trần cười nói: “Để chúc mừng Minh Chí xuất viện, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp nấu món ngon cho cả nhà.”
“Mẹ ơi, để con phụ mẹ một tay.” Giang Nhung đứng dậy đi theo mẹ Trần xuống bếp, nhường không gian cho ba người bọn họ.
Mẹ Trần và Giang Nhung vừa đi, ba Trần liền nói: “Ban đầu, ba muốn đợi cho vết thương của con lành lại, sau đó mới để cho con đi gặp Thẩm Văn Tuyên, ai ngờ ông ta lại bị người ta giết chết, không thể hỏi được nguyên nhân cái chết và nơi chôn cất hài cốt của ông nội con.”
“Ba à, chuyện của ông nội, con sẽ xử lý.” Tuy mắt anh không nhìn rõ nhưng năng lực của anh không giảm, ngay lúc ở bệnh viện, anh đã để cho Lục Diên phái người đi điều tra.
Ông nội là người đã nuôi dưỡng anh nên người, từ khi còn nhỏ, ông nội đã nói cho anh biết, đàn ông nhà họ Trần luôn có tinh thần bất khuất, không chịu khuất phục.
Bởi vì luôn ghi nhớ lời dặn dò của ông nội, những năm gần đây anh mới có thể quản lý tập đoàn Thịnh Thiên tốt như thế, trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu trong nước.
“Đã qua mấy ngày rồi, bên phía Chiến Niệm Bắc vẫn không có tiến triển gì, hung thủ rõ ràng đã để lại một số dấu vết, nhưng lại khiến cho người ta không cách nào điều tra được. Dường như hung thủ đang cố ý khiêu khích Chiến Niệm Bắc, tuy cho Chiến Niệm Bắc manh mối nhưng lại không tìm được hung thủ.” Nhắc đến chuyện này, ba Trần cảm thấy vô cùng lo lắng
Bọn họ đều hiểu rõ tính cách của Chiến Niệm Bắc, nếu chọc đến anh ta, nói không chừng, anh ta sẽ gây ra chuyện lớn long trời lở đất.
“Xem ra tên hung thủ này rất hiểu tính tình của cậu nhỏ.” Trần Việt buông Tiểu Nhung Nhung xuống, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mục đích của hung thủ là làm cho trong lòng cậu nhỏ rối loạn, vậy trước mắt chúng ta tạm thời để cậu nhỏ đừng điều tra.”
Lần theo dấu vết mà hung thủ để lại chưa chắc có thể điều tra ra được manh mối gì, không bằng chờ đợi thời cơ rồi hành động, khả năng còn có thể thu hoạch được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Ba Trần lo lắng nói: “Tính tình kia của cậu nhỏ con, con cũng biết rồi đó, hung thủ gây án ở ngay trên địa bàn của cậu ta, muốn cậu ta tạm dừng điều tra, chỉ sợ không được.”
Trần Việt cười nói: “Ba không cần lo lắng, lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho cậu, khuyên nhủ cậu nhỏ.”
“Ông nội ơi, Nhung Nhung muốn được ông nội ôm.” Tiểu Nhung Nhung nhào vào trong lồng ngực ba Trần, vui sướng lăn lộn hai vòng.
“Ừ, Nhung Nhung nhà chúng ta sắp bốn tuổi rồi.” Ba Trần ôm Tiểu Nhung Nhung, xoa đầu cô bé: “Minh Chí, Giang Nhung đã trở về, năm nay các con tổ chức sinh nhật cho Nhung Nhung đi.”
Ngày Tiểu Nhung Nhung ra đời cũng chính là “ngày giỗ” của Giang Nhung.
Ba năm trước, không ai dám nhắc đến việc tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Nhung Nhung, cho nên tuy cô nhóc đã sắp bốn tuổi, nhưng còn chưa được tổ chức sinh nhật.
“Vâng ạ.”Trần Việt thoải mái đồng ý.
Tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Nhung Nhung, đồng thời cũng là để chúc mừng Giang Nhung của anh trở về, đây là việc vui.
Trong phòng bếp, mẹ Trần và Giang Nhung cũng đang nói chuyện về Tiểu Nhung Nhung.
Hôm nay là ngày hai mươi hai tháng tám, ngày hai mươi tám tháng tám là sinh nhật của Tiểu Nhung Nhung, như vậy chỉ còn có mấy ngày nữa là cô nhóc tròn bốn tuổi.
Thời gian bốn năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Đối với Trần Việt mà nói, mấy năm nay, một ngày dường như dài bằng một năm. Mẹ Trần nhìn con trai mình nhớ thương vợ, nhìn thấy Trần Việt đau khổ, nhưng bà không giúp gì được, trong lòng bà cảm thấy hổ thẹn.
Mẹ Trần nói: “Thằng bé Minh Chí là một người cố chấp, Minh Chí nói con còn sống, những năm này nó không ngừng phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của con, chỉ nhìn thôi, mẹ cũng cảm thấy đau lòng cho Minh Chí.”
“Mẹ ơi…” Giang Nhung hít sâu một hơi, nói: “Sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, con tuyệt đối sẽ không làm cho anh ấy đau lòng.”
“Ừ, chỉ cần con ở bên cạnh Minh Chí, thằng bé đã cảm thấy thỏa mãn.” Đứa con trai này rất giống ba mình, một khi đã yêu ai đó, cả đời này sẽ không thay đổi.
Trong lòng mẹ Trần cảm thấy vui vẻ, cho nên bà nói nhiều hơn: “Đứa nhỏ Minh Chí này thật đúng là có phúc lớn, thằng bé lấy được một người vợ tốt như con, hơn nữa còn sinh được một cô con gái đáng yêu, hiểu chuyện như Tiểu Nhung Nhung.”
Giang Nhung cười nói: “Mẹ ơi, không phải Trần Việt có phúc lớn mới lấy được người vợ tốt, là con có phúc lớn mới lấy được người chồng tốt như vậy.”
“Nhìn thấy tình cảm của hai vợ chồng con tốt như thế, trong lòng mẹ cũng cảm thấy rất vui.” Mẹ Trần thái đồ ăn, bà nói thêm: “Lúc trước Minh Chí không thích nói chuyện, mẹ còn lo lắng sau này thằng bé lấy vợ sẽ không biết yêu thương vợ, xem ra mẹ vẫn chưa hiểu rõ Minh Chí, thằng bé biết chăm sóc em gái, lại có một người ba biết yêu thương vợ, cho nên, nghe nhiều rồi, nhìn nhiều rồi, tự nhiên sẽ học được.”
Giang Nhung cười nói: “Một mặt là vì gen tốt, một mặt là vì tính cách của anh ấy.”
Lúc đầu khi cô kết hôn với Trần Việt, Giang Nhung cho rằng hai người bọn họ sẽ đối đãi với nhau như khách quý, cứ như thế sống hết cuộc đời, không nghĩ tới người đàn ông Trần Việt này lại vì cô mà thay đổi.
Có đôi khi, Giang Nhung hy vọng anh ích kỷ hơn một chút, anh vẫn lạnh lùng và cao ngạo như trước, anh không cần vì cô mà trả giá nhiều như vậy.
Anh luôn nỗ lực vì cô, còn cô lại không thể làm gì được cho anh, mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng cô đều cảm thấy chua xót.