CHƯƠNG 428: ĐỐI TƯỢNG HOÀI NGHI
Trần Việt định phạt Giang Nhung, nhưng khi đưa cô về phòng thì cơn giận trong lòng cũng vơi đi không ít.
Nghe giọng oan ức đó của Giang Nhung, anh đáng lẽ có thể hiểu được là cô cố ý nói nẫy để chọc giận anh, nhưng anh lại bị tức giận làm cho mất lí trí, nhất thời không nghe ra được.
“Giang Nhung…” Anh nặng nề gọi tên cô, giơ tay ra chạm vào cô lại bị cô đẩy ra.
“Em không muốn để ý đến anh, anh đừng chạm vào em.” Giang Nhung nghiêng đầu đi, không muốn để ý tới anh.
Trần Việt lắc đầu bất đắc dĩ, lại nói: “Anh sẽ cho người tiếp nhận những manh mối mà Hứa Huệ Nhi để lại, em ngoan ngoãn ở nhà là được rồi.”
“Em muốn tự mình đi tìm.” Đây có thể là cơ hội duy nhất để giúp Trần Việt phục hồi thị lực, Giang Nhung không yên tâm giao cho người khác đi làm.
“Anh đã bảo Lục Diên sắp xếp người tới đó rồi. Sau khi lấy được cách giải độc sẽ lập tức đưa cho bác sĩ bên kia xem.” Từ trước đến nay, Trần Việt đều rất tin tưởng những cấp dưới làm việc cho mình. Dù sao loại người phản bội anh giống như Hứa Huệ Nhi cũng chỉ là số ít trong số ít.
“Vậy anh nói bọn họ cẩn thận một chút, sau khi tìm được cách giải độc thì lập tức chụp ảnh lại gửi cho chúng ta. Lỡ như mất rồi, chúng ta cũng có để dùng.” Giang Nhung không muốn để ý tới Trần Việt nữa, nhưng một khi đã liên quan đến mắt của anh, cô sẽ vô thức liền muốn quan tâm.
“Không phải em nói không muốn để ý đến anh sao?” Trần Việt cười khẽ: “Được rồi, sau này có chuyện gì thì em phải nói ra, chúng ta cố gắng không cãi nhau.”
“Chúng ta cãi nhau sao?” Giang Nhung bắt đầu giả ngu, làm như đã quên mất hai người vừa mới cãi nhau.
Trong ấn tượng của Giang Nhung, hai người rất ít khi cãi nhau, dường như mỗi lúc cãi nhau đều là cô gây chuyện còn anh nhường cô.
Nghĩ tới đây, Giang Nhung thấy hơi xấu hổ, lẩm bẩm nói: “Thật ra, e,… Em không chấp nhận yêu cầu vô lí của Hứa Huệ Nhi.”
Yêu cầu vô lí như vậy, sao cô có thể chấp nhận được chứ?
Trần Việt hiểu nhầm cô, cô thật sự không thể nói rõ cô quan tâm cái nhà này tới mức nào, không biết cô quan tâm anh và Nhung Nhung nhỏ của bọn họ bao nhiêu.
Ba năm đầu đời của Nhung Nhung nhỏ, cô đều không ở bên cạnh chăm sóc con, bây giờ thật vất vả mới có thể chăm sóc cho hai ba con bọn họ, cô hận không thể ở cùng bọn họ mọi lúc, sao có thể cam lòng rời đi được chứ?
“Ừ, anh biết rồi.”. Trần Việt bình tĩnh lại liền hiểu rõ.
“Anh biết mà còn hung dữ với em.” Giang Nhung không khỏi lại cao giọng.
“Vừa rồi đã nói không cãi nhau nữa mà.” Trần Việt dịu dàng nói.
“Thỉnh thoảng tranh cãi một chút cũng tốt, có thể gia tăng tình cảm vợ chồng.” Giang Nhung vẫn biết tìm bậc thang cho mình đi xuống.
Trần Việt nhìn cô, dịu dàng cười nói: “Bà Trần nói gì cũng đúng.”
Ách…
Đâu có chuyện cô nói gì cũng đúng chứ? Rõ ràng là cô đúng lý, anh không có cách nào phản bác, có được không?
…
Người của Lục Diên được phái đi tới nhà thờ tìm cách giải độc đã nhanh chóng gửi kết quả về, Hứa Huệ Nhi có một tủ đồ cá nhân ở nhà thờ, trong ngăn kéo có một phương thuốc viết tay do cô ta để lại.
Sau khi lấy được phương thuốc, bọn họ liền gửi cho bên phía bác sĩ, để bọn họ đi điều chế. Về chuyện có hiệu quả hay không thì còn phải chờ bọn họ điều chế xong, Trần Việt uống thử mới biết kết quả.
Chỉ cần lấy được phương thuốc, mặc kệ kết quả ra sao, chỉ cần có chút hy vọng là Giang Nhung cũng tạm thời yên tâm.
…
Bởi vì Trần Tiểu Bích bị bắt cóc, bị thương nặng, Chiến Niệm Bắc và Trần Việt tăng nhanh tốc độ tìm kiếm hung thủ giết Thẩm Văn Tuyên, đồng thời tìm kiếm kẻ bắt cóc Trần Tiểu Bích trên mọi phương diện.
Các manh mối tra được cho thấy, bắt cóc Trần Tiểu Bích và giết chết Thẩm Văn Tuyên hẳn là cùng một người. Hung thủ giết Thẩm Văn Tuyên lại tìm Trần Tiểu Bích để trút giận.
Trước mắt, trong tay bọn họ nắm được quá ít tin tức về hung thủ, càng không có cách nào nắm bắt được tung tích cụ thể của kẻ bắt cóc.
Thành phố Giang Bắc là nơi tập trung thế lực của nhà họ Chiến và nhà họ Trần, người bí ẩn kia chẳng những có thể giết người, bắt cóc người trên địa bàn của bọn họ, mà còn có thể rất kín kẽ không chút sơ hở nào, xem ra đã chuẩn bị nhiều năm.
Đặc biệt là cái căn hầm bí mật dưới Nặc Viên kia làm bí mật lại chắc chắn như vậy, chính là mô phỏng theo phòng giam dưới đất trước đây. Cho nên mới nói kẻ bắt cóc Trần Tiểu Bích tuyệt đối không phải nảy ra ý định nhất thời.
Còn có khả năng, kẻ bắt cóc làm ra căn hầm ngầm này là chuẩn bị cho Thẩm Văn Tuyên, chỉ là không nghĩ đến Thẩm Văn Tuyên lại bị Chiến Niệm Bắc bắt vào quân khu Giang Bắc.
Người của Chiến Niệm Bắc dựa theo manh mối điều tra được tiếp tục tìm kiếm. Người của Trần Việt thì dựa theo lời dặn dò của Trần Việt đi tìm những người Thẩm Văn Tuyên đã từng đắc tội trước kia.
Trong một danh sách nhiều người như vậy, có một cái tên khiến người ta chú ý nhất. Lúc Lục Diên đọc cái tên đó, trong vòng mấy giây ngắn ngủ, trong đầu Trần Việt đã suy nghĩ không ngừng.
Tiêu Viễn Phong.
Lúc suy nghĩ về danh sách những người từng bị Thẩm Văn Tuyên tổn thương, Trần Việt nghĩ đến rất nhiều người, chỉ quên mất người có quan hệ với mình.
Vết thương của Trần Tiểu Bích đa số là ở bụng, kẻ bắt cóc giống như muốn xé bụng cô ra, giống như Giang Nhung bị Thẩm Văn Tuyên mổ bụng lấy con mấy năm trước.
Lẽ nào năm đó Tiêu Viễn Phong không chết?
Hắn vẫn lặng lẽ sống sót, lặng lẽ giết Thẩm Văn Tuyên trút giận, lại bắt cóc Trần Tiểu Bích báo thù thay cho Giang Nhung sao?
Nghĩ vậy, Trần Việt càng thấy có khả năng, trái tim anh từ trước tới giờ luôn bình tĩnh cũng tự nhiên đề cao cảnh giác.
Bởi vì vào buổi tối Trần Tiểu Bích bị bắt cóc, Giang Nhung đã nhận được một cuộc điện thoại giấu số, nhưng người kia không lên tiếng.
Sau đó người của bọn họ điều tra ra được manh mối, người bắt cóc Trần Tiểu Bích và người gọi cho Giang Nhung đều là một người.
Suy đoán phân tích như vậy, liên hệ giữa ba người này càng lúc càng chặt chẽ.
“Tổng giám đốc Trần, danh sách người từng bị Thẩm Văn Tuyên tổn thương đều ở đây, anh còn có dặn dò gì nữa không?” Lục Diên đọc xong danh sách, chờ mãi vẫn không nghe thấy Trần Việt trả lời, không thể làm gì hơn là lên tiếng nhắc nhở.
Trần Việt vẫn trầm tư suy nghĩ, không trả lời Lục Diên.
“Tổng giám đốc Trần…” Lục Diên lại thử gọi một tiếng.
Trần Việt lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Diên, trầm giọng dặn dò: “Lục Diên, tiếp tục đi thăm dò. Sau này điều tra ra được bất kì manh mối nào cũng không được để lộ ra, không thể nói cho Chiến Niệm Bắc biết, chắc chắn phải đưa tôi xem trước đã.”
“Vâng.” Lục Diên không hiểu vì sao Trần Việt làm vậy, nhưng dù sao cũng không hỏi thêm, nhận lệnh liền đi làm.
Trần Việt ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt híp lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Nếu Tiêu Viễn Phong chưa chết, vậy sao hắn không nhận lại con mình? Tại sao phải nấp trong bóng tối hại người?
Hay chỉ là do anh suy nghĩ nhiều, hung thủ cũng không phải là Tiêu Viễn Phong.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Việt loại bỏ từng nhân vật được lựa chọn, cuối cùng vẫn cảm thấy Tiêu Viễn Phong là khả nghi nhất.
Nếu thực sự là Tiêu Viễn Phong…
Đó là ba Giang Nhung, anh nên làm thế nào mới không làm cho Giang Nhung bị tổn thương?
Nghĩ đến Giang Nhung, Trần Việt hít một hơi thật sâu, nắm tay siết chặt.
Mặc kệ hung thủ là ai, anh đều sẽ bảo vệ Giang Nhung, không để cho cô bị bất kỳ liên lụy gì, cũng không để cô phải đau lòng khổ sở.
Chỉ là Trần Việt vẫn có chút lo lắng, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, lỡ như Giang Nhung biết được, cô sẽ làm thế nào?