CHƯƠNG 343: NHÌN XEM AI MẠNH.
Chiến Niệm Bắc to con như vậy, còn cùng cô ở đây lải nhải cả ngày.
Trần Tiểu Bích nhịn không được liếc anh ta.
Nói ngoài miệng thì có làm được cái gì?
Thật muốn cùng cô làm chuyện yêu trong đời, không phải chỉ dùng miệng nói là được, mà còn phải hành động mới được.
Chiến Niệm Bắc không nóng nảy, Trần Tiểu Bích cũng phải sốt ruột thay anh ta, thật muốn dùng một tay kéo anh ta, ép đến lên giường, rồi làm một chuyện mà cô luôn muốn làm.
Lúc có ý nghĩ này, móng vuốt của Trần Tiểu Bích đã vươn ra, nhưng lại bị cô cưỡng ép thu về.
Cô không ngừng khuyên bảo chính mình, cô là một cô gái, phải rụt rè một chút, phải chú ý hình tượng một chút, đừng để Chiến Niệm Bắc cảm thấy cô là một cô gái tùy tiện.
Kỳ thật cô vốn không phải là một cô gái tùy tiện, cô mạnh dạn, luôn làm ra một số chuyện mà các cô gái trẻ không dám làm, đó là bởi vì đối tượng là Chiến Niệm Bắc.
"Trần Tiểu Bích, tôi cho cháu năm phút để suy nghĩ, có bằng lòng hay không, cháu cứ nói ra, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cháu."
Giọng nói hơi khàn khàn lại có một ít khêu gợi của Chiến Niệm Bắc vang lên bên tai Trần Tiểu Bích, cô phân tâm, ngay cả vành tai đều đỏ lên.
Vì che dấu nỗi lòng không thể chờ đợi được muốn bổ nhào lên Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích hét lớn nói: "Chiến Niệm Bắc, cậu rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?"
Chiến Niệm Bắc nhíu mày: "Cái gì?"
Trần Tiểu Bích bất mãn nói: "Tôi hỏi cậu có phải là một người đàn ông hay không? Là đàn ông thì nhanh lên một chút, giày vò cái quỷ gì?"
Lần này, Trần Tiểu Bích còn chưa nói xong, liền bị Chiến Niệm Bắc nắm lấy cằm, anh ta để cho cô nhìn vào anh ta, nói lời trêu chọc độc ác: "Trần Tiểu Bích, cháu đừng trách tôi không hiểu thương hoa tiếc ngọc…"
"Chiến Niệm Bắc, đừng con mẹ nó nhiều lời." Nếu anh ta không nhanh lên, cô sẽ không đợi.
Lúc này đây, Chiến Niệm Bắc không tiếp tục dài dòng, anh ta cúi người hung hăng hôn cô, hôn cô mạnh mẽ lại bá đạo...
Lúc môi anh ta chạm vào môi cô, Trần Tiểu Bích phát ra âm thanh thỏa mãn, cái tên đàn ông xấu xa giả nghiêm chỉnh này cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Nhớ tới cô theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ngồi lên chuyến tàu tình yêu, để anh ta mang theo cô theo gió vượt sóng, phóng khoáng tiến tới phía trước.
"Mẹ nó, con mẹ nó thực quá giày vò."
Chiến Niệm Bắc còn chưa làm động tác tiếp theo, Trần Tiểu Bích đã động thủ kéo quần áo của anh ta… Đợi lúc cô chậm lại, cô đã áp Chiến Niệm Bắc ở dưới thân.
Hai người bọn họ cũng không phải là người an phận, lập tức liền giống như Thiên Lôi đánh vào Địa Hỏa, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta mở ra, hai người xông vào, lúc thấy rõ tình hình nữ trên nam dưới trong phòng, đều bị một cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, thậm chí, hai người kia còn quên mất phép lịch sự nên lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại cho hai người, để bọn họ tiếp tục làm chuyện nên làm.
Trần Tiểu Bích ở phía trên, lưng hướng về phía cửa ra vào, cộng thêm tâm trạng vô cùng kích động, cho nên không chú ý tới có người xông vào, ngược lại, Chiến Niệm Bắc phản ứng rất nhanh, lật ngược một cái, lấy chăn che đi cảnh xuân đã lộ ra ngoài một nửa của Trần Tiểu Bích, ánh mắt lạnh lùng sắc bén bắn về phía người tới: "Cút ra ngoài!"
"Thật xin lỗi. Chúng tôi không nhìn thấy cái gì! Không nhìn thấy cái gì!" Lúc này, hai người xông vào mới chợt hiểu ra, xoay người tranh thủ thời gian chạy đi.
"Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó cậu làm chuyện như thế nào vậy?" Hai người kia vừa đi, Trần Tiểu Bích tức giận đá vào cẳng chân của Chiến Niệm Bắc.
Không phải tên đàn ông xấu xa này vừa mới đi khóa cửa hay sao?
Làm sao còn có người có thể mở cửa xông vào?
Một người lớn như vậy, ngay cả cửa cũng khóa không được, thì còn có thể trông cậy anh ta làm được cái gì?
Mắt thấy cô có thể giết chết anh ta, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi là việc lớn đã xong, lại bị người ta phá hủy, loại tâm trạng này còn khó chịu hơn cả ăn ruồi.
"Im miệng!" Bị người ta cắt ngang, khẳng định Chiến Niệm Bắc còn khó chịu hơn cả Trần Tiểu Bích, anh ta âm trầm lấy điện thoại bấm một dãy số, trầm giọng nói: "Phái mấy anh em ra giữ cửa, con mẹ nó ai dám xông tới, một phát súng giết chết luôn."
Nói xong, Chiến Niệm Bắc vứt điện thoại di động ra ngoài, với ý định ngăn chặn mọi quấy rối có khả năng phát sinh, để tận hưởng bữa tiệc hôm nay thật tốt.
"Chiến Niệm Bắc, cậu…"
"Tiếp tục!"
"A…"
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, anh em giữ ở ngoài cửa cũng cảm thấy được độ nóng trong phòng.
Trong căn phòng cách nhau một cánh cửa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm nhẹ của QQuân trưởng Chiến đại nhân của bọn họ, cùng tiếng rên rỉ của Trần Tiểu Bích.
Tiếp tục thời gian từ giữa trưa cho đến chạng vạng tối, cuối cùng trong phòng cũng im lặng, các anh em giữ ở ngoài cửa không khỏi cảm thán, thể lực của Quân trưởng Chiến của bọn họ quả thật người bình thường không thể so sánh.
Đồng thời bọn họ có hơi thông cảm cho Trần Tiểu Bích, bị thương nặng vừa mới khỏi, giờ phải đối phó với thể lực quá mạnh mẽ của Quân Trưởng đại nhân, thật vất vả cho cô rồi.
Bọn họ cảm thấy Trần Tiểu Bích cực khổ, thế nhưng bản thân Trần Tiểu Bích lại rất hưởng thụ.
Chẳng qua sinh lực của cô kém hơn Chiến Niệm Bắc một ít, cho nên sau khi kết thúc tất cả, cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chiến Niệm Bắc nhìn cô, ở nơi nào đó trong nội tâm bị chạm thoáng một cái, có hơi ngọt hơi ấm, nhiều hơn là cảm động.
Cảm ơn cô kiên trì theo đuổi anh ta, cảm ơn cô không so đo chuyện ba mẹ trưởng bối với anh ta, cảm ơn cô đã để bọn họ đi đến ngày hôm nay.
Ngay lúc Chiến Niệm Bắc lòng mang cảm kích, Trần Tiểu Bích ở trong ngực anh ta đột nhiên nói mớ: "Chiến Niệm Bắc, cái tên khốn kiếp kia, động tác nhẹ một chút thì sẽ chết người sao?"
Nhìn đi, nhìn một chút đi, cô nhóc này chính là một người như vậy, đã mệt thành như vậy, ở trong mơ còn có sức mắng anh ta.
"Con nhóc xấu xa, hôm nay tâm trạng của ông đây rất tốt, không so đo với em." Chiến Niệm Bắc cúi người hôn lên mặt cô một cái.
Anh ta là một người thô kệch, cho tới bây giờ cũng không biết dịu dàng là gì, nhưng vẫn ôm Trần Tiểu Bích vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
…...
Trần Tiểu Bích ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh, mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của Chiến Niệm Bắc, tim không khỏi đập nhanh một chút.
Không thể không thừa nhận, cô có thể bị người đàn ông này một mực hấp dẫn, có quan hệ rất lớn với khuôn mặt dễ nhìn kia.
Tên khốn kiếp này tính tình không tốt, nhưng gương mặt này thật đẹp mắt, người có thể so sánh với anh trai đầu gỗ kia của mình, cũng chỉ có tên xấu xa khốn kiếp này mà thôi.
Cô đều đã tỉnh dậy, cái tên đàn ông xấu xa này còn ngủ say như vậy, trong nội tâm của Trần Tiểu Bích cảm thấy cực kỳ không công bằng.
"Tên xấu xa khốn kiếp, cậu ngược lại ngủ ngon như vậy."
Trần Tiểu Bích bỗng nhúc nhích, khẽ động trên dưới toàn thân đau đớn rã rời, loại đau này không kém gì so với mấy ngày trước cô bị thương.
A… A… A….
Cô tức giận hét to một tiếng.
Sở dĩ cô đau nhức như vậy, tất cả đều bởi vì Chiến Niệm Bắc chen vào giường đơn ngủ cùng với cô.
Cô ở chỗ này chịu tra tấn đau đớn, còn Chiến Niệm Bắc như người không có chuyện gì, ngủ ngon lành.
Trong nội tâm của Trần Tiểu Bích cực kỳ không hài lòng, hai tay dùng sức đẩy, chân đá, đẩy Chiến Niệm Bắc xuống giường bệnh.