CHƯƠNG 436: SINH MỘT ĐỨA NHỎ CHƠI
“Gâu gâu gâu…..” Tiểu Miên Miên sủa vài tiếng, bày tỏ hoan nghênh cô út về nhà.
Liệt từ trước đến giờ không thích nói chuyện, vẫn cùng bọn họ duy trì khoảng cách nhất định, lặng lẽ bảo vệ tiểu Nhung Nhung ở bên cạnh.
"Nhung Nhung, sao không chào hỏi ông cậu, quên mất ông cậu rồi sao?" Chiến Niệm Bắc đậu xe xong đi tới, đưa tay muốn ôm tiểu Nhung Nhung từ trong tay Trần Tiểu Bích, lại bị Trần Tiểu Bích một cái đẩy ra.
Trần Tiểu Bích bất mãn trừng anh một cái: " Chiến Niệm Bắc, anh nói anh chỉ đưa em về nhà. Đã đưa về đến nhà, anh có thể chạy về quân khu Giang Bắc rồi."
Cô không quên, trước kia cô đứng trong gió lạnh đợi anh ước chừng cả buổi tối anh cũng không xuất hiện, bây giờ là thời điểm gió đầu mùa thổi.
"Trần Tiểu Bích, đừng có được voi đòi tiên." Chiến Niệm Bắc hừ nhẹ một tiếng, cưỡng ép ôm tiểu Nhung Nhung trong ngực Trần Tiểu Bích, nói: "Nhung Nhung, hôm nay ông cậu chơi với con."
"Ông cậu, Nhung Nhung muốn chơi với cô út." Cô út rất lâu rồi không có chơi với cô bé, cô bé rất muốn chơi với cô út một lát.
"Ừ, vẫn là Nhung Nhung bảo bối của chúng ta hiểu chuyện nhất." Trần Tiểu Bích đoạt lại tiểu Nhung Nhung đoạt lại, ở trên cái mặt tròn vo của con bé hung hăng hôn hai cái: "Bảo bối, cô út yêu cháu chết đi được."
Thấy Trần Tiểu Bích thích tiểu Nhung Nhung như vậy, Chiến Niệm Bắc tiến tới bên cạnh cô nói: "Trần Tiểu Bích, em thích con nít như vậy, không bằng chúng ta sinh một đứa, sau này em muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Trần Tiểu Bích bất mãn nói: "Đứa trẻ là dùng để chơi sao?"
Chẳng qua đề nghị này thật sự không tệ.
Nếu bọn họ sinh một đứa nhỏ đáng yêu như tiểu Nhung Nhung, sau này lúc nào cũng có thể chơi với cô, cô cũng không cần suốt ngày quấn lấy tiểu Nhung Nhung.
"Tiểu Bích, về rồi à."
Nghe tiếng, Trần Tiểu Bích ngẩng đầu nhìn qua, thấy mẹ Trần cùng ba Trần đang đi về hướng bọn họ.
Về rồi à!
Ba chữ đơn giản, lại khiến cho Trần Tiểu Bích cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Ba, mẹ..." Nhìn ba Trần cùng mẹ Trần, Trần Tiểu Bích bỗng nhiên cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng không nói ra là cảm giác gì.
Lúc cô biết được ông nội cô thay thế vị trí của ông cụ Trần, cô cho rằng người nhà họ Trần sẽ oán hận cô.
Nhưng mà bọn họ không có.
Ở trong lòng bọn họ, cô vĩnh viễn là đứa trẻ nhà họ Trần, là đứa con gái ba Trần và mẹ Trần yêu thương nhất.
Đời này, may mắn nhất của cô chính là có thể sống trong gia đình tràn đầy yêu thương, không lo nghĩ gì mà lớn lên, luôn có người ở sau lưng cô thay cô chống đỡ.
"Đứa nhỏ ngốc, về nhà thì nên vui vẻ, tại sao khóc?" Mẹ Trần đi tới, dịu dàng giúp Trần Tiểu Bích lau nước mắt.
"Cô út không khóc, khóc sẽ nên xấu xí." Tiểu Nhung Nhung cũng học động tác của bà nội, giúp cô út lau nước mắt.
Thấy tiểu Nhung Nhung cũng ra dáng người lớn, Trần Tiểu Bích lại cười ha ha một tiếng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn là một thành viên trong đại gia đình này, thật tốt!
Là người quán xuyến việc nhà của nhà họ Trần, Giang Nhung cũng rất coi trọng, để chúc mừng Trần Tiểu Bích quay về, cô cũng bỏ không ít tâm tư.
Cô đem sở thích của mỗi cá nhân trong nhà họ Trần đều ghi nhớ trong lòng, cùng người giúp việc vào bếp bận rộn một phen.
Mẹ Trần thích thức ăn thanh đạm, Giang Nhung liền chuẩn bị đồ thanh đạm cho bà.
Món ăn Trần Tiểu Bích thích nhất là món thịt viên trân châu, Giang Nhung đã chuẩn bị xong từ sớm.
Còn có sở thích của ba Trần, Chiến Niệm Bắc và Trần Việt, Giang Nhung đều có chuẩn bị một chút, một người cũng không có bỏ sót.
Cô bận bịu, từ buổi sáng đến trưa, cũng vẫn không dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Thật ra thì những chuyện này cô hoàn toàn có thể giao cho Hương Tú, để cho người giúp việc xử lý, nhưng bọn họ đều là người nhà Trần Việt, đương nhiên cũng là người nhà cô, cho nên cô hy vọng mỗi người bọn họ đều có thể vui vẻ hài lòng.
Dĩ nhiên, tấm lòng của Giang Nhung, mỗi một người trong nhà đều có thể sâu sắc cảm nhận được.
Trên bàn ăn, mẹ Trần hài lòng nở nụ cười nói: "Mẹ có thể có một người con dâu như Giang Nhung, thật là phúc ba đời mà."
Giang Nhung xấu hổ cười một tiếng: "Mẹ, mẹ quá khen. Con chỉ là làm chuyện con phải làm."
Trần Tiểu Bích nói: "Chị dâu, chị đừng khiêm tốn. Anh em có thể cưới được chị, không biết anh ấy tích đức mấy đời mới được."
Trần Việt cũng không khách sáo chút nào tiếp lời, nói: "Mọi người hẳn phải nói, là do mắt nhìn con tốt cưới được một người vợ tốt như vậy."
Lời này Trần Việt vừa nói ra, trên bàn ăn ánh mắt tất cả mọi người đồng thời nhìn về anh, vô cùng kinh ngạc.
Trần Tiểu Bích nói: "Anh, anh cũng biết đùa rồi."
Đây chính là anh trai đầu gỗ nổi tiếng của nhà bọn họ, trước kia lúc nói chuyện người trong nhà nói gì anh cũng không chen lời, không ngờ hôm nay lại thuận miệng như vậy.
Chiến Niệm Bắc tiếp lời nói: "Minh Chí thay đổi rồi."
"Niệm Bắc, em cũng lớn rồi, nên lập gia đình đi." Mẹ Trần nhìn Chiến Niệm Bắc một cái, rồi nhìn về phía Trần Tiểu Bích, lại nói: "Bất kể là con cái nhà ai, chỉ cần các em nguyện ý, chúng ta cũng sẽ không nói nửa câu."
Lời mẹ Trần tuy kín đáo, nhưng mỗi người bọn họ đều hiểu, bà đây là thầm chấp nhận quan hệ của Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích.
Chiến Niệm Bắc nhìn về phía Trần Tiểu Bích, nói: "Mọi người chờ đi, qua mấy ngày nữa em sẽ tạo ra mấy đứa nhóc cho mọi người cùng vui đùa."
Trần Tiểu Bích ở dưới bàn hung hăng đạp anh một cái, lặng lẽ cho anh một ánh mắt cảnh cáo, kêu anh chớ nói bậy bạ.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, trước kia cô theo đuổi Chiến Niệm Bắc, hận không thể để cho người của toàn thế giới đều biết cô đang theo đuổi anh.
Bây giờ bọn họ hai người chuyện nên làm cũng đã làm, cô nhưcó chút ngượng ngùng.
"Ông cậu thích cô út." Tiểu Nhung Nhung ngồi ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên chen vào một câu.
Không cẩn thận liền lộ chân tướng!
Đều nói linh cảm của trẻ nhỏ là mẫn cảm nhất, có thể hiểu được trong lòng người khác nghĩ gì.
Mặc dù cô bé cũng không biết ông cậu thích cô út là xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô bé chính là biết nhìn ông cậu hung dữ như vậy nhưng thật ra là rất thích cô út.
Chuyện của Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc sớm đã là bí mật được công khai, tiểu Nhung Nhung dẫn dắt đề tài, mọi người anh một câu tôi một câu nói ra.
Mẹ Trần nói: "Niệm Bắc à, nếu em thật lòng thích Tiểu Bích, phải đối tốt với Tiểu Bích một chút. Hai người muốn sau này phát triển thế nào, chúng ta cũng đều đồng ý."
Trần Tiểu Bích mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Mẹ, giữa bọn con không có gì cả."
Chiến Niệm Bắc đưa tay khoác lên trên vai của cô: "Ngủ cũng ngủ rồi còn không có gì, có phải hay không muốn sinh con ra mới tính là có gì?"
Trần Tiểu Bích trừng Chiến Niệm Bắc, vừa xấu hổ vừa giận: "Chiến Niệm Bắc, nói chuyện chú ý một chút, không nên ăn nói lung tung."
Chiến Niệm Bắc: "Anh nói đúng sự thật."
Trần Tiểu Bích cắn răng, không tiếng động mắng: "Khốn kiếp!"
Hai người bọn họ nhao nhao, những người khác cũng nhìn nhau cười một tiếng.
Xem ra không bao lâu nữa, trong nhà có hỉ sự rồi.