CHƯƠNG 441: HỒI PHỤC THỊ LỰC
“Bác sĩ, tôi...” Tuy bác sĩ đã nói chắc chắn đến vậy, nhưng Giang Nhung vẫn không yên tâm.
Do đối tượng là Trần Việt, là chồng cô, là người cô quan tâm nhất nên không phải nói yên tâm thì yên tâm được.
Trần Việt nói: “Đưa thuốc cho tôi.”
Xem ra anh bắt buộc phải uống vào để cô thấy anh không sao, cô mới có thể yên tâm được.
Bác sĩ nhanh chóng đưa thuốc ra, Trần Việt nhận lấy uống vào, Giang Nhung căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước bọt, mười ngón tay cũng nắm chặt lại.
Trơ mắt nhìn Trần Việt uống thuốc vào, Giang Nhung vội đỡ lấy anh, nhìn chăm chú vào biểu cảm của anh xem anh có tình trạng bất thường gì không.
Giang Nhung nhìn một hồi lâu thấy Trần Việt không có chuyện gì cả cô mới yên tâm, ép những giọt nước mắt lo lắng trở về hốc mắt.
Trần Việt nói: “Tin bác sĩ, tin anh.”
Giang Nhung gật đầu: “Ừm.”
...
Sau khi Trần Việt uống thuốc, Giang Nhung luôn cẩn thận quan sát tình trạng sức khỏe của anh.
Sau một liệu trình, mắt của Trình Việt không có sự thay đổi đáng kể, nhìn mọi thứ vẫn mờ nhạt không rõ.
Giang Nhung hỏi bác sĩ một vài điều chú ý, mỗi ngày tự tay xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho Trần Việt, giúp Trần Việt điều chỉnh chế độ ăn uống.
Sau hai liệu trình, tầm nhìn của Trần Việt được cải thiện rõ ràng, đã có thể nhìn rõ hình dáng của Giang Nhung.
Hiện giờ Trần Việt đã bắt đầu uống thuốc liệu trình thứ ba, nhưng hiệu quả không tốt như liệu trình thứ hai, vẫn dậm chân tại chỗ.
Mỗi khi nhìn thấy Giang Nhung đứng ngồi không yên, Trần Việt luôn an ủi cô: “Giang Nhung, đừng lo lắng, tình hình đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Thật sao?” Giang Nhung rất lo Trần Việt đang an ủi cô, nên anh nói gì cô cũng không dám tin.
Trần Việt lắc đầu: “Có khi nào anh gạt em đâu?”
Anh chưa từng gạt cô những chuyện khác, nhưng do anh không muốn cô lo lắng nên anh đã nói không ít lời nói dối thiện ý.
Giang Nhung quay người lại đi đến phòng khách ở ngoài phòng, tìm được một cây kim may áo: “Anh xem đây là gì?”
Trần Việt mở to mắt chỉ thấy được đường nét tay của Giang Nhung, thực sự nhìn không rõ trong tay cô đang cầm những gì.
Anh thành thật lắc đầu, liền nghe thấy Giang Nhung nói: “Hai hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không được lo chuyện trên công việc nữa.”
Những ngày này là thời kỳ mấu chốt đôi mắt Trần Việt hồi phục, Giang Nhung nhất định phải trông chừng anh, không cho phép anh bận những chuyện khác nữa.
“Được.” Vì không để Giang Nhung lo lắng, Trần Việt rất nghe lời, giao hết mọi công việc cho người khác làm, anh cũng đã trải qua hai ngày nhàn rỗi.
Ngày cuối cùng Trần Việt dùng thuốc của liệu trình thứ ba, Giang Nhung đã trong tình trạng không thể ngủ được.
Một đêm không ngủ được, nhưng lại không muốn làm ồn đến tiểu Nhung Nhung và Trần Việt, cô đành nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sáng ngày hôm sau khi Trần Việt vừa thức, Giang Nhung liền trở mình bò dậy, nhìn anh đầy lo lắng: “Trần Việt, thế nào rồi?”
Trần Việt chớp mắt, sờ vào mắt kính để ở bên cạnh đeo lên nhìn Giang Nhung, bóng dáng của Giang Nhung trong mắt anh vẫn có chút mơ hồ, nhưng tình trạng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Anh cười nói: “Đã nhìn rõ được Nhung Nhung lớn của anh rồi, chẳng qua không rõ lắm thôi. Bác sĩ cũng nói rồi, muốn mắt hồi phục lại tình trạng bình thường còn phải thích nghi vài ngày, nên bây giờ là tình hình bình thường.”
“Trần Việt...” Lúc gọi tên Trần Việt, Giang Nhung đã nghẹn ngào đến không nói nên lời.
“Ngốc à, không sao nữa rồi sao còn khóc nữa.” Trần Việt nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, dịu dàng hôn đi những giọt nước mắt của cô.
“Em vui mừng thôi.” Vui vì sau khi trải qua nhiều trắc trở như vậy, cuối cùng mắt của Trần Việt đã lành lại, cả nhà họ có thể ở bên nhau.
Trần Việt cười một cách trầm lắng nói: “Định khóc cho anh xem như tiểu Nhung Nhung à?”
Giang Nhung bĩu môi nói: “Có thể em còn khó coi hơn con khóc.”
“Nếu để Nhung bảo bối của chúng ta nghe được mẹ nói con khóc rất khó coi, chắc con sẽ đau lòng lắm.”
Giang Nhung vội nhìn vào tiểu Nhung Nhung đang nằm giữa hai vợ chồng họ, may rằng nhóc con đang ngủ say nên không nghe được.
Trần Việt cười nói: “Tiểu Nhung Nhung chúng ta không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Giang Nhung nổi giận: “Anh ức hiếp người ta.”
“Chính là muốn ức hiếp em.” Chuyển dời thành công sự chú ý của Giang Nhung, nụ cười của Trần Việt càng rạng rỡ dịu dàng hơn.
Có thể nhìn thấy Giang Nhung, có thể nhìn thấy tiểu Nhung Nhung của họ, cảm giác thật tốt biết bao.
Do những người trong nhà họ Trần vẫn không biết về chuyện đôi mắt của Trần Việt, nên khi Trần Việt lành lại Giang Nhung muốn ăn mừng cũng đành phải tìm một cái cớ khác, hi vọng cả gia đình sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.
Tiểu Nhung Nhung thỏa thích mà chơi trò trốn tìm với anh Liệt.
Bao nhiêu năm nay Chiến Niệm Bắc đã quen qua đêm ở quân khu Giang Bắc nay lại thay đổi tác phong mọi thường, buổi tối sau khi làm việc xong liền chạy đến Nặc Viên.
Nếu may ra thì vẫn kịp ăn bữa tối.
Bữa tối đối với anh chỉ là thứ yếu, mục đích chính của việc đến đây vẫn là muốn kéo thêm ai đó để buổi tối có thể sưởi ấm giường cho anh.
Anh đã độc thân nhiều năm, một khi van được mở ra liền không thể kiểm soát được nữa, muốn bù đắp những thứ đã nợ trong thời gian ngắn nhất.
Nghĩ đến trước kia ngủ ở quân khu, ván giường cứng đến đau xương, lại nghĩ đến bây giờ có thân thể mềm mại nằm trong lòng, những cuộc sống này anh chỉ muốn dùng một từ để hình dung... Tuyệt!
Chuyện về tên bắt cóc vẫn chưa giải quyết, Trần Tiểu Bích cũng ngồi ở nhà, khoảnh khắc đáng mong đợi nhất trong ngày chính là buổi tối.
Cô và Chiến Niệm Bắc không hẹn mà cùng dùng một từ để hình nhung sự thoải mái trong những ngày gần đây... Thật tuyệt!
Ba Trần và mẹ Trần vẫn sống một cách chậm chạp, nhìn đứa nhỏ nhà mình đã lớn lên lập gia đình còn có luôn cả con của mình, cảm giác đó thật hạnh phúc và đầm ấm.
Vào lúc cả nhà đang vui vẻ, Giang Nhung lại nhận được một cuộc gọi giấu tên giống với tình trạng trước kia, sau khi Giang Nhung bắt máy bên kia vẫn không lên tiếng.
Ông ta không nói, Giang Nhung cũng không nói, xem ông rốt cuộc muốn thế nào.
Hai bên đều im lặng một lúc lâu, cuối cùng người bên kia cũng không chịu đựng được nữa, nói bằng giọng đã thay đổi: “Nhung Nhung, tôi có gửi một món quà cho tiểu Nhung Nhung, hi vọng bảo bối có thể thích nó.”
“Rốt cuộc ông là ai?” Người này đã gọi cho cô nhiều lần và tặng quà cho cô, cô cảm nhận được ông ta không có ác ý với cô.
Không có ác ý nhưng tại sao lại trốn tránh không gặp, mà còn phải liên lạc với cô theo cách này?
Trong tất cả ký ức của Giang Nhung, cô không hề quen biết một người như vậy.
“Cô đừng hỏi tôi là ai, con chỉ cần nhớ tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi hi vọng cô có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”
Dứt lời bên kia liền cúp máy khiến Giang Nhung tràn đầy nghi ngờ.
Giang Nhung vừa cúp máy, người giúp việc trong nhà đúng lúc đưa một bưu kiện đến.
Giang Nhung mở ra, trong hộp là một đôi giày pha lê thủ công rất xinh đẹp.