Lấy Chồng Bạc Tỷ

chương 450: đạp gió rẽ sóng.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 450: ĐẠP GIÓ RẼ SÓNG.

Nhìn thấy Giang Nhung lo lắng như vậy, Trần Việt không khỏi cười khẽ: "Người kia rất khó hẹn gặp, hôm nay anh ta đồng ý gặp anh, nói không chừng ngày mai lại thay đổi chủ ý, bởi vậy hôm nay anh phải đi gặp anh ta."

Giang Nhung nói: "Không phải luôn là người khác muốn Tổng giám đốc Trần mà không được gặp sao? Lúc nào lại tới lượt Tổng giám đốc Trần muốn gặp người khác mà không gặp được rồi hả?"

Trần Việt là ai?

Chính là ông chủ của Thịnh Thiên, biết bao nhiêu người vì muốn gặp anh mà chen nhau đến đầu rơi máu chảy cũng không chắc chắn có thể được gặp.

Giang Nhung thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc là loại người nào mà Trần Việt muốn gặp anh ta, anh ta còn có thể kiêu ngạo không đồng ý gặp.

Trần Việt cười nói: "Sẽ có vài người khiến anh chú ý như vậy."

Qủa thật hầu như không có ai mà anh muốn lại không gặp được, sở dĩ anh hạ mình đi gặp người kia đơn giản chỉ là vì người đó có quan hệ với Giang Nhung.

Chỉ cần là chuyện liên quan tới Giang Nhung, anh luôn quan tâm nhiều hơn. Tục ngữ nói rất đúng, bởi vì quá để ý, cho nên mới sẽ chú ý.

"Vậy anh chú ý lái xe đi." Giang Nhung nhỏ giọng nói, biết mình không thể thay đổi chủ ý của Trần Việt, cô cũng không khuyên anh nữa, đừng ảnh hưởng Trần Việt lái xe.

Hơn một giờ lái xe, hai người tới trấn trên ở vùng duyên hải phía đông thành phố Giang Bắc, sau khi tới trấn trên lại đi hơn mười phút đường núi uốn lượn mới tới một bến tàu nào đó ở phía đông.

Sơn trang Bích Hải cũng nằm ở phía đông thành phố Giang Bắc nhưng lại ngược chiều với bên tàu nơi bọn họ đang đứng, một nơi ở phía đông, một nơi ở phía tây, lái xe đoán chừng cần khoảng nửa tiếng.

"Trần Việt, người anh muốn gặp rốt cuộc là ai? Vì sao hẹn anh ở nơi hẻo lánh như vậy?" Giang Nhung vẫn có chút lo lắng.

Nếu là đối tác, hẹn tới bờ biển gặp mặt hẳn là nên tới Sơn trang Bích Hải. Sơn trang Bích Hải có tất cả thiết bị về công việc hoặc vui chơi, muốn bàn chuyện hợp tác hay nghỉ ngơi cũng vô cùng thích hợp.

"Bởi vì anh ta thích yên tĩnh, nơi anh ta ở có chút vắng vẻ." Trần Việt nhìn về phía Giang Nhung, đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, vươn tay xoa đầu cô: " Giang Nhung, em luôn quan tâm nhiều chuyện như vậy sẽ nhanh già đấy."

Giang Nhung khẽ hừ một tiếng, có chút hờn dỗi: "Em có già nữa cũng là mẹ của tiểu Nhung Nhung, là vợ của anh."

Trần Việt nhấc tay đẩy gọng kính trên sống mũi, ý cười trên khóe môi càng thêm rõ ràng: "Vâng ạ, đây là chuyện bất kỳ ai cũng không thể thay đổi."

Trong lúc hai người nói chuyện, có người tìm tới Trần Việt: "Tổng giám đốc Trần, du thuyền của anh đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."

Trần Việt dắt tay Giang Nhung, nói: "Đi thôi."

Giang Nhung theo bản năng nắm chặt tay của Trần Việt, cùng anh bước lên du thuyền.

Trên du thuyền ngoại trừ hai người họ còn có một người điều khiển du thuyền, sau khi mọi người mặc áo phao vào liền xuất phát.

Du thuyền lướt nhanh trên mặt biển, đạp gió vượt sóng, theo sóng biển phập phồng, du thuyền lúc cao lúc thấp, cách đất liền càng ngày càng xa, sóng biển ngày càng lớn.

Lúc thì vứt bọn họ lên đầu ngọn sóng, lúc lại lọt vào đuôi sóng, trái tim của Giang Nhung cũng theo đó mà lúc cao lúc thấp.

Lớn đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Nhung ngồi du thuyền, vẫn luôn cảm thấy một khi sóng biển tràn tới sẽ nuốt chửng bọn họ.

Cô nắm tay Trần Việt, càng nắm càng chặt, căng thẳng đến môi cũng trắng bệch, Trần Việt ấn đầu cô vào lồng ngực anh, vỗ lưng cô: "Đừng sợ, rất nhanh là đến rồi."

"Em không sợ." Rõ ràng sợ tới mức cả trái tim muốn vọt ra bên ngoài nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận, cô không muốn mình đã không giúp được gì cho anh lại còn cản trở anh.

"Đồ ngốc!" Trần Việt ôm cô chặt hơn, trái tim lặng lẽ đau đớn, đã qua nhiều năm như vậy cô vẫn là bộ dạng lúc trước, một chút cũng không hề thay đổi, dù ở trước mặt anh cũng không hoàn toàn mở rộng cửa lòng, để anh thật sự bước vào thế giới nội tâm của cô, đuổi đi sự cô đơn và sợ hãi sâu trong lòng cô.

Lúc đầu Giang Nhung thật sự sợ hãi, nhưng sau khi nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn có lực của Trần Việt, sự sợ hãi cũng chầm chạm biến mất.

Bởi vì cô biết, chỉ cần có Trần Việt ở đây, nhất định hai người sẽ không có chuyện.

Thời gian dài xóc nảy, cuối cùng một hải đảo dày đặc rừng rậm cũng xuất hiện trước mặt bọn họ, có hải đảo này ngăn cản, sóng biển đã giảm bớt một ít.

"Giang Nhung, tới nơi rồi." Trần Việt buông Giang Nhung ra, để cô ngẩng đầu lên.

Bởi vì là khu vực chưa khai phá, thảm thực vật rất tươi tốt, phong cảnh vô cùng đẹp, thế giới trước mặt mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với thành phố Giang Bắc.

"Nơi này thật đẹp." Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, một tia bất an cuối cùng trong lòng Giang Nhung cũng biến mất.

"Ừm, phong cảnh không tệ. Có thể cân nhắc cùng chính phủ đầu tư biến nơi này trở thành hải đảo du lịch nổi danh nhất châu Á." Đây là bản năng của người làm ăn, nhìn thấy bất cứ thứ gì thì điều đầu tiên nghĩ tới cũng là lợi ích.

"Một nơi tốt đẹp như vậy, vẫn đừng phá hủy nó thì hơn." Giang Nhungvẫn thích phong cảnh tự nhiên hơn.

Một khi đã khai phá, chắc chắn sẽ phá hỏng hệ sinh thái vốn có, động vật sinh sống trên đảo cũng sẽ không có nhà để trở về, vùng biển nơi này cũng sẽ có khả năng bị ô nhiễm.

Cho tới lúc đó, hải đảo nguyên bản sẽ bị phá hỏng, khắp nơi đều là phong cảnh do người dựng nên, đâu khác gì những hải đảo du lịch khác nữa.

"Được, nghe lời em." Trần Việt cũng không thiếu chút tiền ấy, Giang Nhung đã không thích, vậy thì không khai phá nữa, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi

"Cảm ơn Tổng giám đốc Trần!" Giang Nhung trừng mắt, hoạt bát nói.

"Bà Trần, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí." Trần Việt cười xoa đầu cô, lại cúi đầu hôn trộm lên mặt cô một cái.

Lúc này, tốc độ du thuyền đã giảm bớt, chậm rãi cập bờ, sau khi ổn định, Trần Việt đi xuống trước, sau đó đỡ Giang Nhung xuống.

Người điều khiển du thuyền nói: "Tổng giám đốc Trần, hai người đi đi, tôi ở đây đợi hai người."

Trần Việt khoát tay: "Anh cứ trở về trước đi, chờ đến lúc đó tôi lại gọi điện thông báo."

Người điều khiển du thuyền lo lắng nói: "Tổng giám đốc Trần, đây là đảo không người, chưa được khai phá, không có tín hiệu thông tin, không thể gọi điện thoại. Đến lúc đó rất có thể anh sẽ không liên lạc được với chúng tôi, tôi vẫn nên ở lại đây thì hơn."

Người điều khiển du thuyền là do Lục Diên sắp xếp, nghe theo sự dặn dò của Lục Diên, bảo anh ta cho dù như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp ở lại trên đảo, nhỡ có chuyện gì cũng có thể kịp thời thông báo cho Lục Diên.

"Trở về nói với Lục Diên, hai giờ sau hãy đến đón người." Vừa nghe kiểu nói chuyện của người điều khiển du thuyền Trần Việt đã biết là do Lục Diên dạy.

Chỉ là anh cũng không trách Lục Diên, Lục Diên cũng chỉ lo lắng cho sự an toàn của anh mới cẩn thận như vậy.

Nhưng người kia đã nói rõ là chỉ gặp một mình anh, nếu để người đi theo, nói không chừng Tiêu Viễn Phong sẽ trốn đi không chịu gặp anh, vậy không phải anh tới đây một chuyến không công rồi sao.

Sau khi người điều khiển du thuyền rời đi, Trần Việt cùng Giang Nhung đi theo đường đi đã được chỉ dẫn từ trước.

Đi gặp Tiêu Viễn Phong!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio