CHƯƠNG 473: RẤT XA RẤT XA
Ngài Hứa cũng thừa nhận sở dĩ kế hoạch của anh có thể thành công, nhân vật Tiêu Viễn Phong này cũng gợi lên tác dụng vô cùng quan trọng nhưng Tiêu Viễn Phong không thể nào giúp anh đối phó Trần Việt con rể của ông ấy được.
Ở bên cạnh tên họ Hứa này bao nhiêu năm nay, Giang Hân đại khái biết rõ tính cách của anh ta thế nào.
Nhìn ánh mắt của anh ta thì cô đã có thể đoán được anh ta đang lo lắng về điều gì.
Giang Hân nhìn anh rồi nói: “Về chuyện dụ Trần Việt ra đảo ông ấy cũng không có giúp anh, vậy anh làm sao lợi dụng được ông ấy để Trần Việt đến hòn đảo? Chỉ cần một ngày ông ấy còn sống, chỉ cần ông ấy không chịu xuất hiện gặp con cái của ông ấy thì ông ấy chính là công cụ hữu ích nhất để chúng ta đối phó với Trần Việt.”
Ngài Hứa nhướn mày nói: “Ý của cô là bảo tôi đi tìm ông ấy về?”
Giang Hân lắc đầu: “Không, anh không cần tìm ông ấy về, chỉ cần biết tung tích của ông ấy nhưng đừng liên lạc với ông ấy mới có thể đảm bảo bọn Trần Việt và Chiến Niệm Bắc không điều tra được ông ấy.”
Nghe Giang Hân nói xong, ngài Hứa tỏ ra vẻ tán thưởng, anh quả nhiên không nhìn lầm, người phụ nữ Giang Hân này quả thật có não.
Vài năm trước, ngài Hứa tình cờ phát hiện Tiêu Viễn Phong còn sống nên đã “cứu trợ” ông ấy, nói rằng sẽ giúp ông ấy trả thù, thật ra chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Tiêu Viễn Phong để đối phó với Trần Việt mà thôi.
Những năm nay Tiêu Viễn Phong luôn âm thầm làm rất nhiều chuyện, ví dụ như đào hầm ngục ở dưới biệt thự nhà họ Trần v.v... Đều là những hỗ trợ tài chính do ngài Hứa cung cấp cho.
Nếu không có tiền, rất nhiều chuyện sẽ không được thực hiện, một Tiêu Viễn Phong ngay cả thân phận cũng không có thì có thể làm được gì.
Còn về việc Tiêu Viễn Phong làm sao vào được quân khu Giang Bắc và dọa chết cụ Trần giả mạo thì ông ấy không chịu nói, ngài Hứa cũng không tài nào biết được.
Bắt Trần Tiểu Bích cũng do ngài Hứa giúp sức, Tiêu Viễn Phong mới có thể tìm thấy con của gia đình kẻ thù để trả thù một cách thuận lợi như vậy.
Nhưng đến cuối cùng, Tiêu Viễn Phong vẫn mềm lòng buông tha cho Trần Tiểu Bích.
Nghĩ đến đây, ngài Hứa cười khẩy một tiếng, Tiêu Viễn Phong tha cho Trần Tiểu Bích tương đương với việc tự chui đầu vào rọ, để Chiến Niệm Bắc tới tận cửa trừng trị ông.
Trần Việt vì Giang Nhung chắc chắn sẽ nghĩ hết cách để bảo vệ Tiêu Viễn Phong, Chiến Niệm Bắc vì Trần Tiểu Bích chắc chắn sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để tìm được hung thủ.
Chuyện này sẽ khiến Trần Việt và Chiến Niệm Bắc đứng trên hai điểm đối lập nhau, hai người họ xảy ra xung đột thì đó mới là điều thú vị nhất.
...
Hai hôm nay cứ mưa nhỏ, thời tiết không được tốt lắm, dường như có một đám mây đen bao phủ toàn bộ nhà họ Trần.
Tiểu Nhung Nhung đã bị sốt nhiều ngày, chích thuốc uống thuốc cứ lặp đi lặp lại nhưng vẫn không có chuyển biến gì cả.
Mẹ Trần vừa đau lòng vừa lo lắng, thấy uống thuốc không tác dụng bèn trở nên mê tín.
Mới sáng sớm bà đã kéo theo Trần Tiểu Bích cùng đi thành phố Giang Bắc thắp hương ở chùa Hoằng Pháp hương khói để cầu nguyện cho Tiểu Nhung Nhung được bình an.
Trùng hợp thay sau khi mẹ Trần thắp hương, ngày hôm sau tiểu Nhung Nhung quả thật đã hạ sốt, không còn tái phát nữa, sắc mặt của tiểu Nhung Nhung cũng dần dần có huyết sắc hơn.
Tuy khuôn mặt nhỏ của tiểu Nhung Nhung không trắng mịn xinh đẹp như thường ngày nhưng so với những ngày bị sốt thì đỡ hơn nhiều, thấy tiểu Nhung Nhung dần dần hồi phục mọi người trong nhà đều rất vui vẻ.
Sau khi hạ sốt, đầu óc của tiểu Nhung Nhung cũng tỉnh táo hơn nhiều, cô bé nằm trên giường đảo đôi mắt đen nhánh nhìn từng người một đang vây quanh bên giường.
“Ba ơi...” Sau khi nhìn xong, người đầu tiên cô bé gọi là ba, cho thấy rằng ba có vị trí rất quan trọng ở trong lòng cô bé.
“Nhung Nhung.” Trần Việt đưa tay ôm lấy tiểu Nhung Nhung, xoa nhẹ đầu cô bé: “Nhung Nhung nói cho ba biết còn không khỏe chỗ nào không?”
Tiểu Nhung Nhung lắc đầu, chớp đôi mắt to đang nhấp nháy rồi nhìn sang Trần Tiểu Bích: “Nhung Nhung cũng muốn cô út ôm.”
Nghe thấy tiểu Nhung Nhung nói muốn mình ôm cô bé, Trần Tiểu Bích hoảng hồn rồi vui mừng nhận lấy tiểu Nhung Nhung, khẽ nói: “Bảo bối, cháu muốn ăn gì không? Nói với cô út, cô út sẽ tự tay xuống bếp nấu cho cháu ăn.”
Tiểu Nhung Nhung ghé vào lòng cô út, nói một cách mềm mại: “Nhung Nhung muốn ăn dâu tây.”
“Được, cô út lập tức đi làm dâu tây cho cháu.” Trần Tiểu Bích trả lại tiểu Nhung Nhung cho Trần Việt, quay người chạy đi làm dâu tây cho tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung yên tĩnh nép trong vòng tay của ba, không còn nhắc đến muốn ai ôm cô bé nữa, Giang Nhung đứng ở một bên đã đưa tay ra nhưng lại lặng lẽ rút tay về.
Thường ngày cũng không cảm thấy tiểu Nhung Nhung xa lạ với cô, nhưng trong khoảnh khắc mấu chốt mới nhận ra trong lòng tiểu Nhung ai là người quan trọng hơn và ai mới là người cô bé cảm thấy thân nhất.
Những năm nay, khi Giang Nhung không ở bên cạnh cô bé đều do Trần Tiểu Bích ở bên cạnh bé, chăm sóc bé như một người mẹ, bé thân với cô út hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Giang Nhung thầm an ủi bản thân như vậy.
“Nhung Nhung, mẹ cũng muốn ôm con, con để mẹ ôm được không?” Trần Việt thấy ánh mắt thất vọng của Giang Nhung bèn muốn đưa con gái cho cô, nhưng cũng phải trưng cầu con gái đồng ý.
“Được ạ...” Tiểu Nhung Nhung gật đầu, không từ chối cũng không mấy hào hứng.
Tiểu Nhung Nhung không hào hứng nhưng Giang Nhung lại vô cùng hào hứng, nhận lấy tiểu Nhung Nhung hôn lên mặt cô bé: “Nhung Nhung...”
Cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô bé nhưng lại không biết phải nói gì với cô bé, tiểu Nhung Nhung vùi vào lòng ngực cô, dường như cũng không định nói nhiều với cô.
“Mẹ ơi, Nhung Nhung muốn mau chóng lớn lên và cao lên.” Trầm lặng một lúc lâu, tiểu Nhung Nhung mới ngẩng lên từ trong lòng của Giang Nhung, có chút kích động nói rằng.
Không những nói mà cô bé còn giương hai tay ra khoa tay múa chân hy vọng mình có thể cao giống mẹ. Thật hy vọng mình ngủ một giấc dậy đã có thể cao lên lớn lên, như vậy anh Liệt sẽ trở về bên cạnh cô bé.
“Ừm, Nhung bảo bối của chúng ta nhất định sẽ lớn nhanh thôi.” Giang Nhung xoa nhẹ đầu của tiểu Nhung Nhung, đau lòng không thôi.
Tiểu Nhung Nhung còn nhớ lời cô nói với bé, nhớ rằng sau khi cô bé lớn lên thì anh Liệt sẽ trở về tìm bé nên bé phải mau chóng lớn nên, như vậy bé mới có thể gặp được anh Liệt.
“Nhung Nhung, ông nội bà nội vẫn còn ở đây, mau chào hỏi với ông bà nội đi.” Trần Việt chuyển sự chú ý của con gái lần nữa.
Ba Trần và mẹ Trần đã muốn ôm tiểu Nhung Nhung từ lâu nhưng thấy cô bé quá yếu ớt nên chỉ lo lắng đứng nhìn, không ai bước lên trước cả.
“Ông nội, bà nội...” Tiểu Nhung Nhung bật cười, nũng nịu gọi họ.
“Nhung Nhung ngoan!” Vừa nghe được giọng nói của tiểu Nhung Nhung, mẹ Trần chợt kích động bật khóc.
“Nhung bảo bối, con phải mau khỏe lại đấy, nếu không bà nội sẽ rất buồn.” Ba Trần vừa nói chuyện với cháu gái vừa lau nước mắt cho vợ.
“Bà nội ngoan, không khóc không khóc nữa!” Tiểu Nhung Nhung học theo giọng điệu an ủi trẻ con của người lớn, bỗng chốc chọc cười mẹ Trần.
“Xem kìa, vẫn là Nhung Nhung nhà chúng ta lợi hại nhất, chỉ một lát thôi đã chọc cười bà nội rồi.” Ba Trần cười nói.
Cả gia đình mỗi người một câu vui vẻ không thôi... Nhưng không biết tại sao, Giang Nhung lại không vui lên được.