CHƯƠNG 475: LÀM CHẾT EM
Không phải đã nói, giữa hai người có chuyện gì nhất định phải nói cho đối phương, không được giấu đối phương, lần này lại có chuyện gì vậy?
“Giang Nhung, tin tưởng anh có thể xử lí tốt.” Trần Việt nhìn Giang Nhung, chân thành lại vô cùng dịu dàng nói.
Ánh mắt anh nhìn Giang Nhung vừa thâm tình vừa dịu dàng, nhìn đến mức Giang Nhung không còn sức chống đỡ, thế nên Giang Nhung cứ như vậy mà thua anh.
Anh nói đúng, anh có thể xử lí tốt, cô hỏi rồi lại không giúp được, còn có khả năng thêm phiền cho anh, thế nên nghe lời anh, vẫn không nên biết là tốt nhất.
Không hỏi chuyện người thần bí, chuyện của con gái vẫn cần phải lo.
Giang Nhung lại nói: “Tiểu Nhung Nhung lần này bị ốm có liên quan rất lớn đến Liệt, em nghĩ con bé sẽ không dễ dàng quên Liệt như vậy.”
Trần Việt nói: “Tiểu Nhung Nhung tuổi vẫn còn nhỏ, qua không lâu nữa sẽ quên anh Liệt của con bé.”
“Em cảm thấy con bé sẽ không quên Liệt như vậy, nếu không lần này sẽ không ốm đột nhiên như vậy, ốm kịch liệt như vậy.” Giang Nhung và Trần Việt có cách nhìn không giống nhau.
Trần Việt ôm cô, lại nói: “Có lẽ con bé sẽ nhớ một hai tháng thậm chí là nửa năm, nhưng như vậy thì sao? Thời gian lâu thêm một chút, con bé kết giao những bạn nhỏ mới, quen biết càng nhiều người hơn, có cuộc sống mới, con bé sẽ tự nhiên quên đi người con trai lớn đã từng ở bên cạnh con bé.”
“Nhưng em cảm thấy tiểu Nhung Nhung có thể luôn nhớ đến anh Liệt của con bé cũng tốt, dù sao nếu không có Liệt, tiểu Nhung Nhung không biết sẽ gặp phải chuyện gì.” Giang Nhung thật lòng nói.
Giang Nhung là phụ nữ, rất nhiều lúc làm việc theo cảm tính, sự ra đi của Liệt, cô đau lòng rất lâu.
Đặc biệt lúc nhìn thấy tiểu Nhung Nhung buồn bã thương tâm như vậy, Giang Nhung càng đau lòng, thực sự hy vọng Liệt quay lại, một lần nữa ở lại bên cạnh tiểu Nhung Nhung.
Trần Việt đối với người nhà vô cùng tình cảm dịu dàng, đối với người ngoài, trái tim anh có thể so với cục băng lạnh.
Hơn nữa, anh làm việc trước nay luôn theo lí trí, anh vẫn luôn cảm thẩy tiểu Nhung Nhung quá dựa dẫm vào người ngoài không phải là một việc tốt.
Trước khi Liệt chưa rời đi, Trần Việt đã có suy nghĩ, muốn để Liệt rời khỏi tiểu Nhung Nhung, không thể để tiểu Nhung Nhung quá dựa dẫm vào Liệt.
Lần này Liệt mất tích, thực ra người của Trần Việt đã điều tra được Liệt được người khác cứu, hơn nữa đã rời khỏi Giang Bắc, trở về nước A rồi.
Sau khi người của anh theo dõi Liệt cùng Bùi Huyên Trí cùng trở về nước A, anh liền cho họ trở về, cắt đứt manh mối điều tra.
Khi biết Bùi Huyên Trí cứu Liệt, bọn họ lại cùng nhau trở về nước A, không cần thuộc hạ đi điều tra, Trần Việt cũng đủ để khẳng định thân phận của Liệt.
Có thể khiến Bùi Huyên Trí giữ lại bên cạnh, trên người lại không có bất kì một giấy tờ chứng minh thân phận nào, ngoài Hoàng tử thứ ba của nước A ra thì còn có ai.
Chỉ có một điểm, Trần Việt không hiểu, đường đường là Tam Hoàng tử của nước A vì sao lại can tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tiểu Nhung Nhung làm một người hầu nhỏ bé?
Cho dù là tiểu Nhung Nhung cứu cậu ta một mạng, cậu ta có rất nhiều rất nhiều cách để báo ơn, không nhất định phải dùng cách này.
Trong lòng Trần Việt có hoài nghi, nhưng không nhắc đến với Giang Nhung.
Anh cho rằng tiểu Nhung Nhung vẫn còn nhỏ, có lẽ không lâu sẽ quên anh Liệt của con bé, nhưng mà tiểu Nhung Nhung lại luôn nhớ đến anh Liệt, qua rất nhiều rất nhiều năm đều chưa từng quên.
Chỉ là hình ảnh anh Liệt trong trí nhớ của cô nhóc dần trở nên mơ hồ, đợi đến khi cô nhóc gặp lại anh Liệt, nhóc đã quên mất anh Liệt trông như thế nào rồi.
.....
Cùng lúc đó, tầng trên cùng phát sinh chuyện “kẻ trộm vào nhà”.
Tiểu Nhung Nhung bị ốm, Trần Tiểu Bích cũng mệt theo mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, cô vừa nằm xuống giường liền ngủ một mạch đến tối mịt.
Chiến Niệm Bắc hôm nay bận chuyện ở khu quân sự, bận bịu hơi muộn, trở về nhà họ Trần cũng đã là nửa đêm, gõ của phòng Trần Tiểu Bích, trong phòng không có người đáp lại.
Không có người đáp lại, anh ta lại không thể đá của, nhỡ lại làm ồn đến người khác, anh ta không muốn bị bọn họ dùng ánh mắt nhìn khỉ diễn trò nhìn mình.
Chiến Niệm Bắc con người này từ trước đến này không chơi theo luật, nghĩ thế nào thì là thế đó, cửa phòng không mở, anh ta nhanh chóng leo lên nóc nhà, từ nóc nhà lật người trèo xuống, leo vào ban công phòng Trần Tiểu Bích.
Cách giữa ban công và phòng là cánh cửa kéo, cửa làm bằng kính, anh ta có thể xuyên qua cửa kính nhìn rõ Trần Tiểu Bích ngủ trên giường giống hệt lợn.
Anh ta vừa leo tường, vừa trèo cửa sổ, vất vả hơn nửa tiếng, Trần Tiểu Bích trong phòng lại ngủ khò khò.
Trong lòng Chiến Niệm Bắc nhất thời cảm thấy bất bình, anh ta tức giận quát: “Trần Tiểu Bích, mở cửa!”
Trần Tiểu Bích nằm trong chăn, lười biếng lật người, cũng không biết cô rốt cuộc có nghe thấy tiếng hét của Chiến Niệm Bắc hay không, tiếp tục chôn đầu ngủ.
Hét lên mấy tiếng, Trần Tiểu Bích không có đáp lại, ngược lại lại làm kinh động đến đội an ninh tuần tra tầng dưới, có điều nhìn thấy là Chiến Niệm Bắc, mọi người cũng không nói nhiều, thông minh rời đi.
Chiến Niệm Bắc vốn không có nhẫn nại, đá vào cửa kéo một cái: “Trần Tiểu Bích, ông nội nhà em, em còn không mở cửa, lát nữa ông đây làm chết em.”
“Ông nội nhà anh, nếu lát nữa anh không làm chết bà cô đây, bà cô liều mạng với anh.” Trần Tiểu Bích từ trên giường bật dậy, còn tức giận hơn cả Chiến Niệm Bắc hét lại.
Cô đang ngủ ngon, bị Chiến Niệm Bắc làm tỉnh, cơn giận này nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, hận không thể đẩy ngã Chiến Niệm Bắc từ ban công xuống.
Chiến Niệm Bắc cười xấu xa một tiếng: “Em không mở cửa, anh làm sao làm chết em được?”
Trần Tiểu Bích thách thức: “Có bản lĩnh thì đập cửa vào đây làm chết em này.”
Tên khốn chết tiệt, vậy mà dám nói lời độc địa với cô, lát nữa cô không chỉnh anh ta, anh ta thật sự cho rằng trong núi không có hổ, khỉ tự xưng vua.
Chiến Niệm Bắc: “Chết tiệt! Trần Tiểu Bích, em đứng quá đắc ý!”
Trần Tiểu Bích: “Chết tiệt! Chiến Niệm Bắc, anh đừng có gào lên, nếu không anh không có quả ngon để ăn đâu.”
“Trần Tiểu Bích, vậy chúng ta nhớ đấy.” Chiến Niệm Bắc lại đá một cái vào cửa, chuyển mình nhảy qua ban công, một chút lưu luyến cũng không có, rời đi!
Nhìn Chiến Niệm Bắc phủi mông bỏ đi, Trần Tiểu Bích đôi mắt phượng mê người trợn to, vừa nãy cô không có nhìn lầm chứ, Chiến Niệm Bắc tên cháu chắt này, vậy mà lại dễ dàng từ bỏ việc phá cửa xông vào.
Trần Tiểu Bích tức đến mức nhảy xuống giường, xông đến ban công mở cửa, vừa muốn mở miệng chửi, eo nhỏ đột nhiên bị người ta ôm chặt, cô bỗng chốc rơi vào cái ôm ấm áp.
“Mèo hoang nhỏ, xem lát nữa anh làm sao làm chết em!” Giọng nói ác ý của Chiến Niệm Bắc rơi vào tai Trần Tiểu Bích, nghe đến mức cô mở cờ trong bụng.
“Em đợi anh làm chết em đây!” Trần Tiểu Bích ầm ĩ nói.
Tên khốn thối tha, cô ngược lại muốn xem xem đêm nay, anh ta chơi cô thế nào, nếu như không thể làm cô vừa ý, anh ta nửa tháng này đừng mong lên giường của cô.
“Đi thôi!”
Chiến Niệm Bắc một tay ôm lấy eo Trần Tiểu Bích, Trần Tiểu Bích giơ tay ôm lấy của anh ta, tặng cho một nụ hôn ngọt ngào.
“Chiến Niệm Bắc, anh rốt cuộc có học được kiểu mới không vậy?”
“Học?” Chiến Niệm Bắc cười một tiếng, nói: “Người khác chơi qua có gì hay mà chơi, hai hôm nay anh mới tự tạo ra một vài phương thức mới, lát nữa chúng ta thử, đảm bảo em vừa ý!”