Trần Việt và Giang Nhung bốn mắt nhìn nhau, một lần nữa không tìm ra đề tài để nói khiến cho bầu không khí ngột ngạt.
“Không thì anh làm việc trước đi, em cũng có chút việc phải giải quyết.” Tính cách của Giang Nhung bình thường cũng xem như cởi mở, nhưng không biết tại sao, khi đối mặt với Trần Việt cô lại có chút luống cuống.
“Ừ.” Trần Việt gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng sách. Giang Nhung nhìn anh một cái, cũng về phòng chuẩn bị tài liệu ngày mai cần dùng cho công việc.
Bận rộn khoảng hai tiếng mới xong, Giang Nhung tắt máy, đưa tay lên day day ấn đường đang đau. Cô đứng dậy bước ra cửa, vừa mở cửa thì bắt gặp Trần Việt từ nhà tắm bước ra.
Anh mặc chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc đen ngắn còn nhỏ nước, nét mặt khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng. “Cũng không còn sớm nữa, mau đi tắm rồi ngủ đi.” Ngữ điệu hờ hững, nói xong, anh cũng không hề nhìn cô thêm, mà quay người đi vào phòng.
Giang Nhung nhất thời hơi luống cuống, nhìn bộ dạng của anh xem ra tối nay anh tính ngủ cùng phòng cô rồi, Giang Nhung cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh đến nỗi khó thở.
Dằn vặt trong nhà tắm khoảng nửa tiếng đồng hồ, Giang Nhung mới bước ra. Cô tìm một bộ quần áo ngủ dài tay, bọc bản thân kín cổng cao tường. Về đến phòng, không nhìn thấy bóng dáng của Trần Việt, cô không kiềm được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa kịp thở hết hơi, thì đã thấy anh bước vào. Trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng, chắc là vừa ra ban công hút thuốc. Anh cũng không giấu diếm chuyện hút thuốc, chỉ là cẩn thận không hút ở nơi cô xuất hiện.
“Ngủ thôi.” Trần Việt lên giường trước, nằm ở bên phải giưởng, giành cho Giang Nhung bên trái giường.
“À, vâng...” Giang Nhung căng thẳng đến líu lưỡi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô bước lên giường từ bên kia, nằm xuống bên trái Trần Việt. Chiếc giường rộng hai mét, giữa hai người rõ ràng là còn cách cả một khoảng, nhưng Giang Nhung cảm thấy như bản thân bị hơi thở nam tính của Trần Việt vây lại.
“Em ngủ trước đây, chúc ngủ ngon!” Cô vội vàng nhắm mắt, hy vọng mình có thể ngủ trong thời gian nhanh nhất. Giang Nhung càng không cho bản thân nghĩ ngợi linh tinh, thì những thứ trong đầu cô lại càng nhiều, càng muốn ngủ thì lại càng tỉnh táo.
Trong lòng thầm nghĩ, Trần Việt có khi nào nhân lúc cô ngủ say mà làm chuyện gì đó không? Nhưng nghĩ lại, cho dù Trần Việt thực sự muốn làm gì cô, thì cũng là chuyện bình thường, dù sao cô và anh cũng đã là vợ chồng hợp pháp.
Trong lòng nghĩ như vậy, Giang Nhung càng căng thẳng, gần như sắp biến thành trạng thái cứng đờ.
Có lẽ đã phát hiện ra sự căng thẳng của Giang Nhung, Trần Việt đưa tay xoa xoa đầu cô: “Giang Nhung, mặc dù chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng anh sẽ không ép em làm điều em không muốn.” Giọng nói của anh vẫn cuốn hút dễ nghe như mọi khi, nhưng Giang Nhung lại mơ hồ cảm thấy chút ý cười, bỗng chốc tai cô cũng đỏ lên. Người đàn ông này, có thể đừng nhạy cảm như thế được không?
...
Có được sự bảo đảm của Trần Việt, sự căng thẳng của Giang Nhung dần dần buông lỏng, không lâu sau thì chìm vào giấc mộng.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, Giang Nhung một tay với điện thoại xem thời gian, không kiềm được khẽ kêu một tiếng: “Chết rồi!”
Bảy giờ sáng từ thứ hai đến thứ sáu, đồng hồ báo thức của Giang Nhung sẽ reo chuông đúng giờ, hôm nay là nó đình công hay do cô ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng chuông?
“Tỉnh rồi à.” Giọng nói trầm ấm của Trần Việt vang lên trong: “Anh thấy vẫn còn sớm, nên đã tắt chuông báo thức của em, để e ngủ thêm chút nữa.” Nghe thấy giọng của Trần Việt, Giang Nhung mới ý thức được sự tồn tại của một người khác nữa trong phòng. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trần Việt đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên chiếc sofa đơn, ngón tay thon dài lật giở tờ báo trong tay, nhìn bộ dạng chắc đã đợi cô khá lâu rồi.
“Anh đợi em một chút thôi, em sẽ cố gắng làm nhanh bữa sáng.” Giang Nhung gãi đầu nhảy xuống giường, hoảng loạn nhảy vào nhà vệ sinh.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, anh đợi em cùng ăn.” Giọng nói trầm thấp của Trần Việt vang lên sau lưng cô, Giang Nhung đột nhiên không biết phải phản ứng ra sao.
Nhìn thấy Giang Nhung giống như thỏ con bị kinh sợ, bờ môi Trần Việt bất chợt cong lên một cách không tự chủ, trong con ngươi lạnh lùng có chút ý cười. Cô bé Giang Nhung này có thật là người con gái đanh đá uống rượu say từng mắng anh tròn ba tiếng đồng hồ, còn nôn đầy người anh không?
...
Giang Nhung rửa mặt mũi xong xuôi bước đến nhà ăn, cô đã thay quần áo đi làm. Bên trên là chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là chiếc váy ngắn màu đen, những cắt xén vừa vặn làm hiện rõ đường cong của cơ thể, nhìn cô có vẻ già dặn hơn tuổi một chút, cực kỳ gợi cảm và có sức hút của phái nữ.
Nhìn thấy Giang Nhung như vậy, con ngươi Trần Việt hơi co lại, anh yên lặng thu lại tầm mắt, lặng lẽ ngồi xuống ăn sáng. Thế là, mệnh lệnh đầu tiên kể từ khi Trần Việt nhậm chức tổng giám đốc Sáng Tạo Công Nghệ Mới là thay đổi đồng phục của nhân viên nữ, đổi váy ngắn thành quần âu.
Nhìn thấy bữa sáng tinh tế ngon miệng trên bàn, Giang Nhung cười: “Những thứ này đều do anh làm à?” Tối qua còn nói với cô là không biết nấu cơm, qua một đêm mà có thể làm ra được bữa sáng ngon như vậy, đúng là thần thông quảng đại.
Nhìn ra được ý nghĩ của Giang Nhung, Trần Việt vừa đưa cho cô cốc sữa ấm, vừa nói: “Là cô giúp việc đem tới.”
Trần Việt anh ưa sạch sẽ, hơn nữa rất kén ăn, thông thường không ăn ở bên ngoài, vậy nên cô giúp việc phụ trách ăn uống hàng ngày của anh sẽ chuẩn bị trước.
“Có vẻ rất ngon.” Giang Nhung ngồi xuống, gắp điểm tâm lên cắn một miếng: “Thực sự là rất ngon.” Điểm tâm vào miệng là tan luôn, còn lưu đầy mùi hương, ngon hơn cả tưởng tượng.
“Ừ.” Trần Việt ừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, nhìn rất lạnh lùng. Trần Việt không đáp lời, Giang Nhung cũng không tiện nói gì, lại gắp thêm một miếng điểm tâm đưa vào miệng.
Lại ăn xong một miếng nữa, Giang Nhung khẽ liếc Trần Việt một cái, thấy tướng ăn của anh nho nhã, khiến người ta không thể không nghĩ đến quý tộc nước anh. Không cần cố ý làm gì, nhưng trong lúc vô tình cũng có thể để lộ ra khí chất nho nhã cao quý.
“Trên mặt anh có gì à?” Trần Việt đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nghi hoặc.
“Không, không có.” Đang nhìn trộm thì lại bị bắt gặp lần nữa, Giang Nhung lại đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn sáng.
“Nếu như những đồ ăn này hợp khẩu vị của em, sau này tôi sẽ sai người chuẩn bị như vậy.” Qua một lúc lâu, Trần Việt lại nói thêm một câu.
Giang Nhung có chút áy náy: “Thực ra không cần phiền vậy đâu.”
Trần Việt bỏ đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, nhàn nhạt buông một câu: “Em là vợ tôi.”
“À, vâng.” Giang Nhung không phản bác lại nữa, vì lý do này của Trần Việt làm lòng cô mềm nhũn. Cô là vợ của anh, anh là chồng của cô, họ là vợ chồng sau này bên nhau đến hết cuộc đời.
Giang Nhung ăn điểm tâm ngon lành, uống sữa ấm, trong lòng không kìm được nghĩ: Ông trời vẫn đối xử với cô không tồi, bịt kín cửa chính đi đến hạnh phúc, nhưng vẫn chừa lại cho cô cánh cửa sổ.