CHƯƠNG 509: TRẦN VIỆT KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI TỐT
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Kình Hà, không biết tại sao mà Giang Nhung luôn cảm thấy tâm thần mình hôm nay không yên. Vừa rồi Tiêu Kình Hà nói chuyện rõ ràng muốn nói lại thôi làm cho trong lòng cô có chút bất an.
Cô suy nghĩ một lát lại cầm điện thoại lên gọi cho Tiêu Kình Hà. Nhưng điện thoại của đối phương vẫn luôn bận, cũng không biết anh ta đang gọi điện thoại cho ai.
Nếu như cô có một chị dâu thì tốt rồi, có người chăm sóc cho Tiêu Kình Hà thì cô cũng không cần lo lắng cho anh ta như vậy.
Cô muốn nói với Trần Việt về tình hình của Tiêu Kình Hà, nhưng anh đang bận trong phòng làm việc, chắc hẳn không có thời gian để ý tới cô.
Giang Nhung hít sâu một hơi, nhìn Nhung Nhung nhỏ nằm ở bên cạnh. Cô nhóc ngủ không yên, xem ra anh Liệt của cô bé vẫn ở sâu trong lòng của cô bé.
Mấy ngày nay, Trần Việt cũng bảo người để ý giúp bọn họ, nhưng trước say vẫn không có đứa trẻ nào làm cho người ta hài lòng, cho nên chỉ có thể để cho Nhung Nhung nhỏ chờ thêm một thời gian.
Hy vọng sau khi có anh mới đến, Nhung Nhung nhỏ lại có thể hoạt bát đáng yêu như trước đây, làm một công chúa nhỏ vui vẻ.
Ngồi một lát bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhung vẫn ngồi không yên, muốn đi hỏi ngài Trần nhà cô, tìm ra manh mối từ trong miệng của anh.
Giang Nhung đi tới phòng làm việc, Trần Việt đang gọi điện thoại, dường như đang nói tới chuyện liên quan tới bối cảnh gì đó.
Một lúc lâu sau Trần Việt mới nói chuyện điện thoại xong, anh nhìn về phía Giang Nhung: "Sao em còn chưa ngủ?"
Giang Nhung đi tới bên cạnh anh, đấm lưng, bóp vai cho anh nói: "Hôm nay anh nói gì với anh em thế?"
Trần Việt nói: "Chuyện của đàn ông thôi."
Giang Nhung nói: "Em không thể biết sao?"
Trần Việt kéo tay Giang Nhung và hôn một cái, mỉm cười nói: "Em sẽ biết nhanh thôi."
Giang Nhung lườm anh: "Trần Việt, em cho anh biết nhé, nếu như anh dám làm anh em hư hỏng, em sẽ không để cho anh được yên đâu."
"Anh làm anh ta hư hỏng à?" Trần Việt nhíu mày, hơi bất mãn: “Em có biết không, trước đây anh em là một khách quen ở quán bar. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có tới ba trăm ngày anh ta vùi mình ở trong quán bar, không biết đã phát sinh quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ, em nói xem rốt cuộc là ai làm hư ai hả?"
"Ngài Trần, sao anh đột nhiên nhiều chuyện thế? Anh muốn nói cho em biết cuộc sống sinh hoạt cá nhân của anh em bừa bãi bao nhiêu? Hay muốn nói cho em biết, cuộc sống riêng của anh sạch sẽ tới mức nào thế?" Giang Nhung kìm nén niềm vui trong lòng, nói.
Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Trần Việt theo đúng quy luật làm cho người khác phải giận sôi gan. Cô ở cùng anh năm đầu tiên thế nào, mấy năm sau trở lại bên cạnh anh, anh vẫn như vậy.
Giang Nhung đã nghi ngờ từ lâu, Trần Việt nhà cô thật sự là con người sao? Hay anh chính là một người máy rất giống với người thật.
Còn là loại chưa bao giờ bị chập mạch, chưa bao giờ xảy ra trục trặc gì nữa.
Trần Việt mỉm cười nói: "Em hiểu thế nào cũng được."
Giang Nhung bĩu môi nói: "Về sau em không cho phép anh lại nói xấu anh em nữa."
"Được, vợ nói cái gì thì chính là cái đó." Trần Việt giơ tay nhéo mặt của cô lại nói: “Anh còn có một cuộc họp nhỏ nữa, em về ngủ với Nhung Nhung nhỏ trước đi, một lúc nữa anh sẽ qua với bọn em."
Giang Nhung gật đầu: "Vậy anh làm việc đi, làm xong nhớ nghỉ sớm đấy."
Trần Việt khẽ đáp: "Ừ."
Thật ra, Trần Việt cũng không phải đang bận làm việc, mà đang tiến hành trao đổi cùng người bố trí hiện trường hôn lễ bên phía Aegean Sea.
Nơi tiến hành hôn lễ, trang phục áo cưới, tất cả đều đang được chuẩn bị thuận lợi, anh sẽ nhanh chóng có thể dẫn theo Nhung Nhung lớn, nhỏ của anh bay đi Aegean Sea.
Anh muốn bổ sung lại đám cưới mình đã nợ Giang Nhung mấy năm qua, tuyên bố cho mọi người trên toàn thế giới biết Giang Nhung là vợ của Trần Việt anh, cô là bà Trần!
Nghĩ đến những cảm xúc có thể xuất hiện trên mặt Giang Nhung khi thấy tất cả những điều bất ngờ này, đôi môi mỏng gợi cảm của Trần Việt không nhịn được đã cong lên, khẽ cười.
Giang Nhung của anh nhất định sẽ rất vui mừng.
...
Tiêu Kình Hà lái xe, không dám chậm trễ một phút nào, dùng thời gian nhanh nhất chạy tới địa điểm tên bắt cóc chỉ định.
Nhưng khi anh chạy tới bến tàu Hoàng Điền thì xung quanh đừng nói là người, cho dù là một bóng quỷ cũng không có.
Vào ban ngày, bến tàu bận rộn, nhưng đến đêm khuya lại vắng vẻ đến mức đáng sợ, ngoại trừ tiếng sóng biển thì không có tiếng động gì khác.
Nơi đây giống như con đường đi thông tới địa ngục, làm người ta cảm thấy khiếp sợ nổi da gà.
Trong bóng tối không nhìn thấy được gì, Tiêu Kình Hà mở đèn pin của điện thoại, cầm soi một lượt nhưng vẫn không phát hiện được gì hết.
"Tôi tới rồi, đám tiểu nhân các người ra đây đi!"
Anh ta hét lớn vài tiếng, nhưng không có người nào trả lời. Anh ta nhạy cảm ngửi được mùi máu tanh lẫn trong gió biển mặn thổi tới.
Mùi máu tươi làm cho thần tinh Tiêu Kình Hà lập tức căng lên, một cảm giác hoảng hốt ập tới khiến anh ta cảm thấy khó thở.
Tay Tiêu Kình Hà run rẩy, giơ cao điện thoại soi về phía trước. Chỗ ánh đèn chiếu đến hình như có một người đang nằm.
Tiêu Kình Hà lập tức lao tới. Khi ánh đèn di động của anh ta soi rõ người đang nằm trên mặt đất kia, anh ta lập tức quỳ xuống.
"Ba…" Một từ thốt ra, giọng nói của Tiêu Kình Hà cũng trở nên khàn khàn.
Trên người ba đầy những vết thương, mỗi vết thương đều đang chảy máu, hình như máu trong cơ thể ông ấy đã bị chảy ra hết vậy.
"Kình Hà, Kình Hà..." Tiêu Viễn Phong há miệng, phải mất một lúc lâu mới gọi được tên Tiêu Kình Hà.
"Ba, ba đừng sợ, bây giờ con sẽ đưa ba tới bệnh viện, không sao, ba nhất định sẽ không sao đâu." Tiêu Kình Hà muốn bế ba lên, nhưng trên người ba đều là vết thương, anh ta không biết phải ôm lấy ba thế nào mới có thể tránh làm cho ông ấy bị đau.
"Kình Hà..." Tiêu Viễn Phong nắm tay Tiêu Kình Hà và cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng nói: “Kình Hà, ba tổn thương Trần Tiểu Bích, ba đáng chết, ba không oán trách một câu nào... Nhưng Nhung Nhung, con bé vô tội, đừng để cho con bé bị tổn thương..."
"Ba, ba tạm thời đừng nói nữa, chúng ta đi bệnh viện trước, chờ ba khỏe lại, chúng ta sẽ từ từ nói tiếp." Tiêu Kình Hà nâng Tiêu Viễn Phong dậy.
"Không, nếu ba không nói sẽ không có cơ hội nói nữa." Tiêu Viễn Phong nắm thật chặt tay Tiêu Kình Hà lại nói tiếp: “Kình Hà, con phải cứu Nhung Nhung, phải nghĩ cách cứu hai mẹ con nó ra. Trần Việt hắn không phải là người tốt, hắn..."
"Ba, người làm tất cả những điều này thật sự là Trần Việt sao?" Khi nghe chính miệng Tiêu Viễn Phong nói ra tin tức này, Tiêu Kình Hà gần như sửng sốt.
"Kình Hà, cứu Nhung Nhung..." Tiêu Viễn Phong nói ra mấy chữ này thì cũng trút xuống hơi thở cuối cùng.
Hai mắt ông ấy trợn trừng, miệng há hốc... Ông ấy có rất nhiều tâm nguyện chưa làm, có rất nhiều chuyện không cam lòng và không muốn.
Ông ấy gây ra tội lỗi, ông ấy bằng lòng chịu trừng phạt, nhưng ông ấy còn chưa nhận lại con gái của mình, chưa nghe được con gái gọi mình một tiếng ba.
Lần này, ông ấy đi thật, đi tới một nơi mãi mãi cũng không thể trở lại, cũng không còn nhìn thấy được các con của ông ấy nữa.
"Ba, đừng... Ba, xin ba đừng đi... Ba, đừng mà, xin ba đừng đi..." Ba mới vừa trở lại, mới trở lại bên cạnh con không lâu, lại bị người ta tàn nhẫn sát hại.
Tiêu Kình Hà nắm chặt tay của ba mình trong lòng bàn tay, không ngừng gọi ba mình.