CHƯƠNG 514: BẮT CÔ PHẢI LÀM SAO MỚI TỐT ĐÂY
“Tổng Giám đốc Hứa, chỗ này là phòng làm việc của anh, là nơi để làm việc, hình như không được tốt lắm.” Giang Hân vẫn ngồi ở tại chỗ, cũng không định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài Hứa.
“Cô không tới đây, có đúng không?” Cô ta không di chuyển, ngài Hứa bất ngờ đứng dậy, chân dài bước vài bước đi đến bên cạnh Giang Hân, một tay nâng cô ta lên ôm vào trong ngực.
Ngài Hứa cao hơn Giang Hân một cái đầu, anh ta nhìn xuống cô ta, trong mắt có sự phức tạp mà Giang Hân nhìn không hiểu, cũng không thích, cô ta cố ý quay đầu đi, không muốn nhìn thẳng vào anh ta.
Ngài Hứa giơ tay xoay đầu Giang Hân lại, bá đạo lại không dịu dàng nói: “Giang Hân à Giang Hân, cô nói xem tôi nên bắt cô làm thế nào mới được đây?”
Lần đầu khi gặp người phụ nữ này, anh ta chỉ cảm thấy cô ta là một bình hoa, một bình hoa chỉ biết lợi dụng sắc đẹp của bản thân để quyến rũ người khác.
Sau này anh ta lại cảm thấy một người biết lợi dụng ưu điểm của bản thân, thật ra là một người rất thông mình.
Giang Hân chính là một người phụ nữ như vậy, cô ta hiểu rất rõ ưu điểm của bản thân, hơn nữa còn rất biết lợi dụng.
Càng về sau anh ta lại biết được nhiều bộ mặt khác của Giang Hân, ở trong một nghịch cảnh tàn khốc như vậy, có lẽ rất nhiều người đều sẽ chọn cái chết, chết rồi thì sẽ xong hết mọi chuyện.
Nhưng Giang Hân không như vậy, cô ta còn sống rất tốt đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thì lại bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.
Sau khi cô ta bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới, anh ta cho rằng cô ta sẽ trả thù, nhưng cô ta không có, cô ta chỉ đè xuống mọi chuyện rồi sống tốt cuộc sống của mình.
Lại để anh ta nhìn thấy một Giang Hân hoàn toàn mới.
Ngay cả anh ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của anh ta đã theo sát cô ta, mỗi một hành động của cô ta đều sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
Trong mắt anh ta chỉ có thể nhìn thấy một mình cô ta, nhưng trong mắt cô ta lại không có anh ta, giống như cô ta chưa bao giờ thật sự nhìn kỹ anh ta.
Giang Hân khiến anh ta nhìn với cặp mặt khác xưa không chỉ dựa vào những mặt này, cô ta còn có rất nhiều mặt khác mà trước kia anh ta chưa từng nhìn thấy.
Rất nhiều chuyện, anh ta không nghĩ ra, không thể hiểu, người phụ nữ này lại có thể hiểu rất nhanh.
Mỗi khi được cô ta nhắc nhở, rất nhiều chuyện anh ta không nghĩ ra không thể hiểu lập tức sẽ nghĩ ra, sẽ hiểu.
Cho nên anh ta không biết nên nói người phụ nữ này như thế nào, không biết nên nói cô ta là may mắn của anh ta, hay nói cô ta là xui xẻo của anh ta đây?
“Tổng Giám đốc Hứa, đừng làm ra vẻ tình cảm chân thành với tôi. Có lẽ anh nên biết, trong thế giới của kỹ nữ chỉ có tiền mà thôi, vĩnh viễn đừng con mẹ nó nói tới tình cảm với kỹ nữ.” Giang Hân cười nhạt nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Giang Hân đã nhìn đến cực kỳ hiểu rõ rồi.
Đừng đi hy vọng xa vời có một người đàn ông sẽ yêu thương mình thật nhiều, cũng đừng hy vọng xa vời rằng có thể nhìn thấy tình cảm mà mình muốn trên người đàn ông.
Một mình hưởng thụ cuộc sống thật tốt, yêu thương bản thân thật tốt, một mình sống qua ngày, khiến đám người lắm mồm coi thường mình tự đi nói bọn họ đi.
“Nếu tôi nói, tôi muốn nói chuyện tình cảm với cô thì sao?” Ngài Hứa hơi híp mắt nhìn Giang Hân, vẻ mặt tập trung nhìn chằm chằm mỗi một biểu cảm của Giang Hân.
Anh ta rất hồi hộp.
Ngón tay cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Thậm chí còn hồi hộp hơn lúc nghe được tin bắt giết Trần Việt thất bại nữa, anh ta sợ sẽ nghe thấy đáp án mà mình không muốn.
“Tổng Giám đốc Hứa, xin bỏ qua cho!” Giang Hân cười đến lông mày cong cong, lời nói rất không đứng đắn: “Tôi chỉ hy vọng đơn giản là anh muốn ‘ làm’ tôi thôi, chứ không phải muốn tôi yêu anh. Thứ tình yêu này chính là thuốc độc, một khi gặp phải, có thể sẽ không thoát ra được.”
Cho nên cuộc đời này cô ta sẽ không bao giờ thích bất cứ một người đàn ông nào, sẽ không ngu ngốc trả giá bằng tình cảm của mình.
Bởi vì không đáng!
Không có ai đáng để cô ta một lòng theo đuổi.
“Tiện nhân, ông đây thật muốn giết chết cô!” Ngài Hứa ôm chặt lấy eo Giang Hân, khiến Giang Hân áp sát vào người mình.
Anh ta dùng sức rất lớn, lúc Giang Hân áp sát trên người anh ta, muốn di chuyển cũng không di chuyển được.
Hai người bọn áp sát đến mức gần như thành một người, Giang Hân cảm nhận được rõ ràng mạch máu chuyển động trên người ngài Hứa.
Một cánh tay mềm mại không xương của Giang Hân đặt trên đầu vai ngài Hứa, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sờ sờ hai cái lên lồng ngực rắn chắc của anh ta, cười đến quyến rũ động lòng người: “Tổng Giám đốc Hứa, thật sự không nhìn ra khẩu vị của anh lại đặc biệt như vậy, lại đi thích một kỹ nữ.”
“Câm miệng!” Ngài Hứa che miệng cô ta, ngăn không cho cô ta nói tiếp.
Mỗi khi nghe cô ta nói những lời nói tự sỉ nhục mình, mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ này miễn cưỡng tươi cười ở dưới thân anh ta, anh ta đều hận không thể vặn gãy cổ cô ta.
“Tổng Giám đốc Hứa, anh cũng không muốn nghe lời nói thật à.” Giang Hân cười nhẹ, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, nhưng con ngươi lại xuất hiện nước mắt.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô ta đã quen không dùng vẻ ngoài yếu đuối để giành lấy sự thương hại của người khác, mà cho dù gặp phải chuyện gì, cô ta đều cắn răng chịu đựng.
Bởi vì cô ta biết, trên thế giới này trừ bỏ bản thân cô ta, sẽ không có ai đau lòng vì cô ta. Cô ta chỉ có một mình, muốn sống tốt thì chỉ có thể dựa vào chính mình, không được dựa vào người khác.
“Tiểu tiện nhân, tôi kêu cô câm miệng, cô mẹ nó có nghe hay không!” Ngài Hứa bỗng dưng cúi đầu hung hăng hôn Giang Hân.
Nụ hôn của anh ta điên cuồng bá đạo còn mang theo sự độc ác, giống như muốn hút lấy linh hồn của Giang Hân.
“Ưm……” Giang Hân vô ý thức giãy giụa một chút, nhưng lại bị anh ta giữ chặt lại, cô ta không có một chút tự do.
Bàn tay của ngài Hứa nhanh nhẹn chui vào trong quần áo của Giang Hân, tùy tiện vuốt ve qua lại trên lưng cô ta.
Anh ta cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô ta: “Giang Hân, nhận thua với tôi, tôi sẽ yêu thương cô thật tốt, sẽ không để ai làm hại đến cô.”
Giang Hân mím môi, nước mắt trong mắt càng rõ hơn, nhưng cô ta vẫn đang cười, nắm chặt tay, cười đến đủ loại phong tình.
“Giang Hân, nghe lời, tôi muốn yêu thương cô thật tốt!” Ngài Hứa hôn hôn lên mặt cô ta.
Dáng vẻ quần áo không ngay ngắn của cô ta thật sự khiến người ta có một loại xúc động muốn đè cô ta dưới thân hung hăng làm chết.
Giang Hân cười nói: “Tổng Giám đốc Hứa, tôi cũng sắp mềm thành một bãi nước xuân rồi, chẳng lẽ anh còn chưa vừa lòng sao? Vậy anh muốn tôi mềm thành dáng vẻ gì thì vừa mới hài lòng đây?”
Giọng nói của cô ta vừa mới rơi xuống, ngài Hứa mạnh tay xé đi váy ngắn của cô ta, mạnh mẽ chiếm lấy cô ta giống như rất nhiều lần trước.
Mỗi một lần anh ta đều dùng hết sức lực toàn thân, mỗi một lần anh ta đều giống như muốn đâm nát cô ta, mỗi một lần anh ta đều hung hăng cắn cô ta một cái……
Giống như không khiến cô ta người đầy vết thương, không khiến cô ta khóc lóc cầu xin thì anh ta sẽ không vừa lòng.
Nhưng mà, có lẽ lần này anh ta phải thất vọng rồi, cho dù anh ta đã làm Giang Hân đến cả người xanh tím, nhưng cô ta vẫn cứ cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn, không muốn nói một câu dễ nghe với anh ta.
Hai tay cô ta nắm chặt lại, móng tay muốn đâm nát lòng bàn tay cô ta, môi cũng bị cô ta cắn chảy máu, ánh mắt còn có lấp lánh ánh nước, nhưng cô ta cũng không muốn chịu thua.
Chẳng lẽ cô ta không đau sao?
Chẳng lẽ cô ta không cảm giác được đau đớn?