CHƯƠNG 516: LẠI MUỐN LÀM LOẠN TÔI SẼ KHÔNG KHÁCH KHÍ VỚI ANH.
"Giang Nhung" Henry đột nhiên kêu tên Giang Nhung.
Giang Nhung giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh ta lại nghe thấy thanh âm dễ nghe của anh ta: "Cô đối với đề án mới của chúng tôi này có gì muốn đề nghị gì không?"
Giang Nhung khẽ giật mình.
Xong đời rồi, vừa nãy cô đang nghĩ đến chuyện khác nên không tập trung, hoàn toàn không biết Henry và tổ chuyên án đã đưa ra đề án gì.
"Nếu cô không có ý kiến gì, vậy chúng ta tạm thời quyết định như vậy đi." Henry vỗ vỗ tay nói: "Mọi người về trước làm việc đi, sau này có vấn đề gì có thể nói bất cứ lúc nào."
Giang Nhung sững sờ, lúc Henry nói chuyện xem như là đang giải vây giúp Giang Nhung. Mà cũng không biết có phải anh ta có lòng tốt muốn giúp cô hay không?
Mặc kệ anh ta có lòng tốt hay không, Giang Nhung cũng không nghĩ sẽ cảm ơn anh ta, bởi vì cô với người này có rất nhiều khúc mắc.
"Henry, sau này nếu có gì không rõ tôi có thể tới phòng làm việc của anh tìm anh bất cứ lúc nào được không?" Có nữ đồng nghiệp mắt lóe lên như sao hỏi anh ta, trong lòng nghĩ gì, ánh mắt của cô ấy cũng thể hiện ra hết.
Khuôn mặt Henry rất đẹp, dáng người cao lớn, lại có một đôi mắt hoa đào quyến rũ người khác. Anh ta có thể nhanh chóng được đồng nghiệp tiếp nhận trừ năng lực làm việc xuất sắc của anh ta ra thì vẻ bề ngoài cũng đã chiếm tỉ lệ tương đối lớn.
Tại thời đại chú trọng nhan sắc này, bất kể là đàn ông hay đàn bà chỉ cần lớn lên vẻ bề ngoài đẹp mắt thì luôn có chút ưu thế.
Henry gật đầu, dùng ánh mắt đã hiểu mỉm cười: "Đương nhiên có thể. Mọi người có vấn đề gì cũng có thể tới tìm tôi nói chuyện."
Lời nói này của Henry vô cùng vừa ý, gián tiếp từ chối chuyện người nữ đồng nghiệp kia ra hiệu ngầm với anh ta, lại không mất đi vẻ phong độ của nhà thiết kế cao cấp bậc nhất.
Nữ đồng nghiệp kia ồ một tiếng rồi đi theo những nhân viên khác ra khỏi phòng họp. Lúc rời đi còn không cam lòng quay đầu lại nhìn.
Giang Nhung thu thập tài liệu của mấy người vừa mới rời đi. Vừa mới đứng dậy Henry lại đưa cho cô một tập văn bản tài liệu: "Giang Nhung, cô xem qua cái này một chút đi."
Giang Nhung đành phải dừng bước, nhận tài liệu anh ta đưa, mở ra chăm chú nhìn mấy lần.
Nhìn bản thảo thiết kế này, Giang Nhung bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Henry, vẻ mặt của cô kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Henry đưa bản thảo thiết kế này cho cô, đây chính là bản thiết kế lễ phục áo cưới của cô, tại sao anh ta lại có bản thảo này?
Chẳng lẽ anh ta cũng biết Ivan?
Cũng không phải là không thể, Henry cũng là từ Milan trở về.
Cùng sống trong một thành phố, lại cùng một lĩnh vực, khả năng anh ta và Ivan biết cũng không phải là không thể.
Ivan là nhà thiết kế vô cùng lớn, so với người khác lại càng coi trọng bản gốc. Anh ta hẳn là sẽ không tùy ý đem tác phẩm của cô đưa cho một người khác.
Nhìn sự kinh ngạc của Giang Nhung và đôi mắt tràn ngập nghi hoặc, Henry nhẹ nhàng cười: "Giang Nhung, tôi muốn nghe một chút ý kiến của cô."
Giang Nhung lấy lại bình tĩnh nói: "Bản thảo này thật sự là do anh vẽ?"
Henry nhún nhún vai: "Không phải tôi vẽ thì còn có thể là ai vẽ?"
"Bản thảo này là anh vẽ?" Giang Nhung vẫn chưa tin, vô thức đánh giá tác phẩm trong tay, môi khẽ nhếch.
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Henry đi tới bên cạnh Giang Nhung, bỗng nhiên thò tay ra nghịch tóc trên trán của Giang Nhung.
Giang Nhung sợ hãi, lập tức lui về sau vài bước, kéo ra một khoảng cách giữa hai người. Tức giận trừng mắt với anh ta: "Anh muốn làm gì?"
Henry cười nói: "Tôi là người con trai thuộc cung Xử Nữ, không nhịn được nhìn mấy thứ đồ bị mất trật tự, vừa đúng lúc nhìn thấy tóc cô bị rối, cho nên theo bản năng chỉ muốn giúp cô sửa lại một chút."
"Henry, trước kia tôi không biết anh, sau này cũng không muốn biết. Nếu như chúng ta phải có chút quan hệ gì đó thì cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi, con cũng đã mấy tuổi, tôi rất quan tâm chồng tôi, rất thương yêu con tôi, tôi không hy vọng có người khác đến quấy rối cuộc sống của chúng tôi."
Trong lòng Giang Nhung không muốn có một chút nào quan hệ với người này. Cho nên tới bây giờ cô cũng không thích nói chuyện riêng tư của cô trước mặt người khác, nhưng một câu vừa nãy cô lại nói hết đời sống cá nhân của cô ra.
"Cô kết hôn rồi, có con rồi." Henry nheo nheo đôi mắt hoa đào, nhún nhún vai nói: "Có liên quan gì tới tôi sao?"
Cô kết hôn rồi, có con rồi. Nhưng vậy thì có sao?
Cũng không liên quan tới anh ta, cũng không ảnh hưởng chút nào đến quyết tâm làm việc của anh ta.
Nhưng tục ngữ có câu "dục dốc bất đạt", chuyện này phải từ từ mới đến, từng bước một thực hiện kế hoạch của anh ta.
Chẳng liên quan gì tới anh ta?
Những lời này có ý khác, nhưng Giang Nhung không đoán ra được rốt cuộc Henry có mưu đồ gì.
Anh ta nói cuộc sống riêng tư của cô không liên quan gì tới anh ta, bọn họ chẳng qua chỉ là đồng nghiệp, quan hệ cùng hợp tác?
Mặc kệ cô có kết hôn hay không, anh ta cũng chẳng quan tâm, dù sao tâm tư của anh ta cũng chỉ có việc xấu của anh ta?
Giang Nhung không muốn cũng anh ta cãi nhau, quay người rời đi. Henry liền bước tới chặn đường đi của cô, anh ta nói: "Tôi muốn cô giúp tôi cho một vài ý kiến, cũng không muốn biết cuộc sống riêng tư của cô."
Mặt Giang Nhung đỏ lên, xấu hổ không có chỗ chui, cô nói: "Anh có thể nói rõ cho tôi biết, anh lấy bản thảo này từ đâu?"
"Hả?" Henry tỏ vẻ không hiểu.
"Bản thảo thiết kế áo cưới này là do chính tôi thiết kế. Làm sao lại rơi vào tay anh?" Henry giả vờ không hiểu, Giang Nhung đúng là không muốn cùng anh ta quanh co.
"Giang Nhung, cô có phải lầm rồi hay không? Đây là bản thảo tôi thiết kế, tại sao có thể là của cô?" Henry lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong con ngươi đen óng ánh lại đang rất vui vẻ, mang theo một chút ý trêu chọc.
Giang Nhung tự tay vẽ bản thiết kế này, chỉ cho Trần Việt và nhà thiết kế Ivan xem qua, bọn họ cũng sẽ không đem bản thảo của cô đưa ra ngoài.
Nhưng sao Henry lại có bản thảo thiết kế giống cô?
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi?
Hai người bọn họ cùng một thiết kế, cùng một ý tưởng, toàn bộ đều giống nhau. Cho nên đã có một tờ bản thảo giống y đúc của cô.
Giang Nhung không thể tin trên thế giới này lại có sự trùng hợp như vậy. Có lẽ cô biết anh ta, chẳng qua là cô đã quên, không nhớ rõ anh ta?
Cô đã từng có một thời gian dài bị mất trí nhớ, mà ngay cả Trần Việt bên cạnh cô cũng không nhận ra.
Khoảng thời gian kia, cô đã quên rất nhiều người có quan hệ thân thiết với cô.
Đã từng bị mất trí nhớ, nhưng cô cũng đã từ từ tìm lại trí nhớ. Mọi chuyện trước kia cô đã nhớ hết, chẳng lẽ còn bỏ sót sao?
Giang Nhung cố gắng nhớ, nhưng vẫn không thể nhớ nổi trong trí nhớ của mình có một người đàn ông tên là Henry.
Chẳng lẽ trước kia cô tìm lại trí nhớ, lại quên hết toàn bộ khoảng thời gian sống tại Milan sao?
Nếu thật sự đã quên hết, cô cũng sẽ không nhớ rõ khoảng thời gian ba năm sống cùng Giang Chính Thiên, cũng sẽ không nhớ rõ cô đã từng là một nhà thiết kế lớn.
"Nhung Nhung"
Đang trầm tư, Giang Nhung chợt nghe thấy một âm thanh êm tai dễ nghe. Cô bỗng dưng ngẩng đầu, liền quan sát mặt của Henry.
Anh ta giữ đầu cô, cúi đầu xuống hôn cô. Nhưng lúc này tốc độ của Giang Nhung nhanh hơn anh ta.
Cô kịp thời đưa tay ngăn lại miệng anh ta đang đến gần, giận dữ thét: "Henry, anh muốn làm loạn sao? Tôi sẽ không khách khí với anh."