CHƯƠNG 523: XIN LỖI BA
"Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy?" Giang Nhung sốt ruột vỗ nhẹ vào mặt Tiêu Kình Hà, mới phát hiện anh ta đang bị sốt.
Trán, mặt, cơ thể của Tiêu Kình Hà... đều nóng tới bỏng tay, dọa cho Giang Nhung giật mình.
"Ba, là con vô dụng... Là con không tốt... Con không cứu được Nhung Nhung..." Trong lúc mơ hồ, Tiêu Kình Hà nức nở, nói vài lời đứt quãng.
"Anh, anh đang nói gì đấy?" Giang Nhung nâng chân của anh ta lên, để cho anh ta nằm thẳng ở trên ghế sofa: “Anh, anh đừng sợ, em sẽ gọi bác sĩ tới khám ngay cho anh."
Mọi người đều nói bệnh tới như núi đổ, bất kể bình thường anh có khỏe mạnh tới mức nào, nhưng chỉ cần bị bệnh thì muốn bò dậy cũng không nổi.
Giang Nhung vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình tới xem thử tình hình của Tiêu Kình Hà.
Sau khi bác sĩ chạy tới, giơ tay thử nhiệt độ cơ thể của Tiêu Kình Hà, liền quyết định tiêm một mũi cho Tiêu Kình Hà.
Bởi vì Tiêu Kình Hà bị bệnh quá đột ngột lại quá nặng, sau khi tiêm một mũi cũng chỉ có thể tạm thời làm cơn sốt của Tiêu Kình Hà hạ xuống một chút, nhưng không có tác dụng quá lớn.
Sau khi tiêm xong, bác sĩ lập tức truyền nước cho Tiêu Kình Hà.
"Bác sĩ, tình trạng của anh tôi thế nào?" Giang Nhung sốt ruột hỏi thăm.
Bác sĩ nói: "Ngài Tiêu là do quá tức giận buồn bực nghẹn lại trong lòng, không thể trút ra được, cho nên tức giận công tâm liền đổ bệnh."
Giang Nhung truy hỏi: "Vậy anh ấy sẽ có vấn đề gì lớn không?"
Bác sĩ an ủi: "Mợ chủ yên tâm, vấn đề này sẽ không quá nghiêm trọng. Tôi truyền hai chai nước cho ngài ấy, chờ sau khi ngài ấy tỉnh lại sẽ khỏe hơn thôi. Về phần tâm trạng thì mợ chủ nên khuyên ngài ấy một chút."
Giang Nhung còn muốn hỏi bác sĩ xem Tiêu Kình Hà có tâm trạng gì, nhưng suy nghĩ lại thì bác sĩ này thật sự không thể nhìn ra được vấn đề tâm lý.
Anh trai cô chính là chuyên gia tâm lý. Đáng tiếc bất kể là cơ thể hay tâm lý thì bác sĩ cũng chỉ có thể chữa cho người khác mà không chữa được cho mình.
Giang Nhung cũng không biết anh trai cô rốt cuộc làm sao?
Khi Tiêu Kình Hà truyền nước, Giang Nhung vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, đôi mắt to long lanh nhìn anh ta không chớp.
"Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy? Trong lòng anh có chuyện gì thì cứ nói ra chứ! Anh không thể nói với người khác, chẳng lẽ còn không thể nói với em gái anh sao?"
Cô là em gái của anh ta, là người thân thiết nhất của anh ta trên thế giới này. Anh ta có việc, đáng lẽ phải tìm cô cùng giải quyết.
"Ba, là con có lỗi với ba... Là con có lỗi với ba... Xin lỗi..." Tiêu Kình Hà mơ mơ màng màng gọi ba, nước mắt cũng tràn ra.
Mọi người đều nói đàn ông không dễ chảy nước mắt. Trước đây đừng nói Giang Nhung nhìn thấy Tiêu Kình Hà chảy nước mắt, ngay cả dáng vẻ chật vật của anh ta, cô cũng chưa từng nhìn thấy qua đâu.
Ở trước mặt cô, Tiêu Kình Hà vẫn luôn duy trì hình tượng khí chất, cao ráo, đẹp trai.
Anh ta thường xuyên nói, anh ta là anh trai nên ở trước mặt em gái, anh ta nhất định phải duy trì phong độ nên có của anh trai, chắc chắn không thể để lại ấn tượng xấu cho em gái mình.
Cho nên mỗi khi Giang Nhung nhìn thấy Tiêu Kình Hà, anh ta luôn hăng hái như vậy, dường như chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Hôm nay Tiêu Kình Hà không chỉ không duy trì hình tượng trước kia, thậm chí mơ mơ màng màng chảy nước mắt. Giang Nhung thấy vậy, trong lòng đau xót cũng thiếu nữa thì khóc.
Tiêu Kình Hà vẫn luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng, trong miệng luôn lặp đi lặp lại một câu đó.
Giang Nhung nắm lấy tay của Tiêu Kình Hà: "Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Ba của bọn họ đã mất nhiều năm, trong lòng của bọn họ cũng nên bỏ xuống rồi. Giang Nhung không biết tại sao Tiêu Kình Hà đột nhiên lại nhớ ba như vậy?
"Ba, xin lỗi... con không cứu được ba... con không cứu được Nhung Nhung..." Vẻ mặt Tiêu Kình Hà đau khổ nói.
"Anh..." Giang Nhung rất muốn tát cho anh ta một phát, đánh cho anh ta tỉnh lại.
"Ba, ba chạy mau, chạy mau... Nhung Nhung chạy mau... Trần Việt... em bỏ hắn đi..." Tiêu Kình Hà càng nói càng nhỏ, mấy từ cuối cùng giống như tiếng muỗi kêu nên Giang Nhung nghe không rõ.
Cô đoán, chắc anh trai của cô gặp ác mộng rồi.
Cho nên anh ta mới có thể mơ tới ba đã không gặp nhiều năm.
Nghĩ đến năm đó ba đi rồi không trở về, bỏ lại một mình anh ta sống trên thế giới này. Qua nhiều năm như vậy, anh ta đều một mình vững vàng bước tới.
Giang Nhung không lên tiếng nữa, chỉ nắm chặt tay của Tiêu Kình Hà, dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, bọn họ không có ba mẹ nhưng anh ta còn có cô em gái là cô.
Bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần anh ta cần cô thì cô chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh ta giống như hôm nay vậy.
...
Năm giờ chiều, Nhung Nhung nhỏ từ trường mầm non trở về đúng giờ. Vừa nghe dì Hương Tú nói cậu tới nhà chơi, cô bé hưng phấn nhảy nhót một lúc lâu.
"Cậu!" Cô bé đẩy cánh phòng khách ra, thò đầu vào nhìn, lại thấy cậu đang phải truyền nước.
"Nhung cục cưng về rồi à." Giang Nhung quay đầu, mỉm cười nói với Nhung Nhung nhỏ.
"Mẹ, cậu bị ốm sao?" Nhung Nhung nhỏ đi tới, rúc đầu vào trong lòng mẹ, rất đau lòng mím môi nói.
"Cậu bị ốm nhưng sẽ khỏe nhanh thôi." Giang Nhung bế Nhung Nhung nhỏ lên, xoa hai má của cô bé: “Nhung Nhung ở đây với cậu, cậu sẽ khỏe nhanh hơn đấy."
"Mẹ, Nhung Nhung thổi phù phù cho cậu, phù phù là cậu sẽ hết đau thôi." Ở trong lòng Nhung Nhung nhỏ, đại pháp phù phù là thuốc thần có tác dụng nhất, bất kể bệnh thế nào chỉ cần phù phù vài cái là có thể khỏe được thôi.
"Được đấy! Vậy Nhung Nhung phù phù cho cậu, để cho cậu mau tỉnh lại nhé." Giang Nhung đặt Nhung Nhung nhỏ tới bên cạnh Tiêu Kình Hà, đặc biệt chú ý không để cho Nhung Nhung nhỏ chạm tới kim truyền nước.
Nhung Nhung nhỏ cúi người thổi phù phù mấy hơi vào bàn tay đang gắn kim truyền nước của Tiêu Kình Hà, sau đó chớp đôi mắt to xinh đẹp của cô bé quan sát phản ứng của Tiêu Kình Hà.
"Nhung Nhung nhỏ..." Tiêu Kình Hà mở mắt, yếu ớt cười với Nhung Nhung nhỏ: “Bé Nhung Nhung, cậu không có sức, hôm nay không bế cháu được, hôm khác cậu sẽ bế cháu sau nhé."
Nhung Nhung nhỏ hỏi thăm với giọng điệu ngây thơ: "Cậu còn đau nữa không?"
Tiêu Kình Hà lắc đầu: "Có Nhung Nhung phù phù cho cậu, cậu liền hết đau rồi."
Khi đổi chai nước thứ hai thì Tiêu Kình Hà đã tỉnh lại rồi, nhưng trong lòng anh ta không thể nào bình tĩnh, càng không biết có nên để cho Giang Nhung biết chuyện của ba không, cho nên anh ta cứ giả vờ ngủ.
Lúc này Nhung Nhung nhỏ phù phù cho anh ta, anh ta vốn còn muốn giả vờ ngủ nhưng không đành lòng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Nhung Nhung nhỏ, cho nên anh ta tỉnh lại.
Giang Nhung cũng biết anh ta đã tỉnh lại từ lâu, nhưng anh ta không muốn nói chuyện nên cô cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh ta.
"Nhung Nhung sẽ phù phù giúp cậu!" Vừa nghe cậu nói phù phù liền hết đau, Nhung Nhung nhỏ cảm thấy mình giúp đỡ được chuyện lớn nên vung vẩy bàn tay nhỏ, cảm thấy rất vui vẻ.
Tiêu Kình Hà giơ tay không bị gắn kim lên, nhẹ nhàng xoa đầu Nhung Nhung nhỏ, trong lòng lại bắt đầu giãy giụa.
Nếu như anh ta kiên trì tìm Trần Việt trả thù cho ba, như vậy Nhung Nhung nhỏ nhất định sẽ biết người ba mà cô bé sùng bái nhất là một hung thủ giết người.