CHƯƠNG 545: EM THỰC SỰ HIỂU ĐƯỢC TRẦN VIỆT
Mặc dù ông của Trần Tiểu Bích, Thẩm Văn Tuyên là người ác độc vô cùng, chết cũng đáng, nhưng Trần Tiểu Bích vô tội, cô chưa từng làm hại ai bao giờ.
Giang Nhung cô tình nguyệt tin rằng ba cô, Tiêu Viễn Phong là một người hiểu tình hiểu lí, ông sẽ không hại một người vô tội.
Nhưng niềm tin của cô, lại không thể vững vàng nổi, là anh trai chính miệng nói với cô, rằng ba cô đã làm ra những chuyện đó.
“Ba năm đó là bị hãm hại bởi Thẩm Văn Tuyên và người của ông ta, sau đó, ông liền lên kế hoạch tìm ra hung thủ báo thù. Kẻ địch của ông, Thẩm Văn Tuyên có thân phận là người đứng đầu nhà họ Thẩm, có quyền có thể có tiền tài, ba căn bản không có cơ hội tiếp cận ông ta. Những năm đó, ba luôn nghĩ cách, thấy kế hoạch sắp thành công rồi, ai biết được, kẻ thù ba tìm được lại là một tên nguỵ trang.”
“Sau khi Thẩm Văn Tuyên bị bắt, lại chết ở quân khu Giang Bắc, ba không cách nào tự mình báo thù, mối thù và oán hận tích lại nhiều năm, không sao phát ra được, ông liền tìm đến cháu gái của kẻ thù, Trần Tiểu Bích. Hơn nữa, ba nghĩ rằng, năm ấy Thẩm Văn Tuyên đã mổ bụng lấy con em, là liên quan tới Trần Tiểu Bích, vì thế ông càng oán hận, bắt cóc Trần Tiểu Bích.”
“Ông vốn muốn giết chết Trần Tiểu Bích để phát tiết, nhưng lúc ông nhìn thấy Trần Tiểu Bích thoi thóp, ông đành buông tay, vẫn là tha cho Trần Tiểu Bích một mạng.”
“Ba tha cho Trần Tiểu Bích một mạng, vết thương của Trần Tiểu Bích cũng đã khỏi, nhưng ba vẫn luôn tự trách, mỗi ngày đêm đến đều tỉnh giấc vô số lần.” Nói đến đây, Tiêu Kình Hà không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài xuống từ khoé mắt anh.
Anh lau nước mắt đi, rồi nói: “Nhung Nhung, ba biết ba sai rồi, ông nguyện ý dùng tính mạng mình để đền bù chuyện mình đã làm, bằng lòng đền mạng cho Trần Tiểu Bích. Trước khi đền mạng, ông ấy chỉ có một nguyện vọng, chính là có thể phẫu thuật thành công, có thể dùng bộ dạng tốt nhất, gặp em.’
Tiêu Kình Hà từng chữ từng chữ nặng nề nói, mỗi chữ đều giống nhưng những viên đạn, găm vào trái tim Giang Nhung.
Phá vỡ lý trí, phá vỡ những gì tốt đẹp trong lòng cô.
Giang Nhung che tay, lắc đầu, giọng khàn khàn gào lên: “Không, không thể nào, không,…… ba sẽ không hại Trần Tiểu Bích đâu.”
Giang Nhung không muốn tin ba cô đã bắt cóc Trần Tiểu Bích, bởi vì một khi xác nhận việc ba bắt cóc Trần Tiểu Bích, còn hại Trần Tiểu Bích suýt mất mạng, Trần Việt sẽ có động cơ sát hại ba cô.
Mặc dù Trần Tiểu Bích không phải là huyết thống nhà họ Trần, nhưng Trần Việt vô cùng yêu thương Trần Tiểu Bích, cũng không kém em gái ruột một chút nào.
Trần Tiểu Bích là bảo bối mà nhà họ Trần thương yêu, bao bọc, Trần Tiểu Bích bị thương, bọn họ không ai sẽ tha tội cho hung thủ.
Sau khi Trần Tiểu Bích được cứu về nhà, người của nhà họ Trần đều mang sự tức giận, bọn họ không ai nhắc đến Trần Tiểu Bích là bị ai bắt cóc.
Bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng Trần Việt và mọi người sớm đã biết người bắt cóc Trần Tiểu Bích là ai, bọn họ không lên tiếng, chính là muốn giải quyết mọi chuyện trong lặng lẽ.
Bởi vì hiện lên trong đầu cô đều là những dòng suy nghĩ ấy, Giang Nhung cả người như sắp không đứng vững được nữa.
Rõ ràng bên ngoài, bầu trời trong xanh, không khí thoáng đãng, nhưng cô lại thấy lòng mình nặng trĩu, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tiêu Kình Hà lại nói: “Ba chính là có chút nguyện vọng nhỏ bé đó, nhưng Trần Việt không cho ông cơ hội. Trần Việt giả bộ giúp ba làm chứng minh nhân dân với hộ chiếu mới, còn nói nếu chúng ta có gì cần giúp cứ nói với cậu ta. Chính vào buổi tối hôm anh đi lấy giấy tờ về, anh ta đã sớm đem người bắt ông đi, hơn nữa còn giết ông một cách tàn nhẫn.
“Vậy đây là gì? Em nghe anh, cho dù em không tin anh, cho dù anh có lừa em, thì lời cuối cùng ba nói, cũng là lừa gạt sao?” Tiêu Kình Hà một bên nói, một bên lấy điện thoại ra, tìm ghi âm tối hôm ấy, lúc ông qua đời.
Một bên mở ghi âm, một bên nói: “Thời gian ba về bên chúng ta không dài, ông nói với anh nhiều nhất là về em, người ông không yên tâm nhất là em. Ông thường nói với anh, đời này của ông muốn nghe nhất là em gọi ông một tiếng ‘ba’, muốn ôm lấy em.”
“Lúc đầu ông thấy em gả cho Trần Việt, biết được em bị lão già nhà họ Trần làm hại, ông rõ ràng biết, nhưng ông không thể cứu được em, em biết ông đau đến nhường nào không?”
“Đây là lời cuối cùng ông nói với anh, em tự mình nghe đi. Nghe xong, nếu em còn nghĩ Trần Việt không phải hung thủ, vậy anh không còn gì để nói nữa.” Tiêu Kình Hà động tay, rất nhanh liền phát ra giọng nói bất lực, yếu ớt của Tiêu Viễn Phong.
Sau khi ấn phát, giọng nói của Tiêu Viễn Phong dần dần cất lên: “Kình Hà…… cứu Giang Nhung…… Kình Hà, Trần Việt không phải người tốt, con nhất định phải cứu lấy Giang Nhung, nhất định phải cứu lấy con bé.”
Đoạn ghi âm phát ra bị ngắc ngứ, nhưng Giang Nhung cô nghe rất rõ, ông nói Trần Việt không phải người tốt, ông muốn Tiêu Kình Hà cứu cô.
Trước khi chết, ông đã phải trải qua điều gì mà nói ra những lời này, Giang Nhung rất muốn nghe tiếp, hy vọng có thể tìm ra một chút tư liệu, thông tin gì đó, nhưng phát ra chỉ có những lời này, cô không tìm ra bất cứ điều gì khác cả.
“Anh…… Vì sao? Vì sao lại là Trần Việt? Vì sao là anh ấy? Rốt cuộc là sai ở đâu? Ba rốt cuộc đã nhìn thấy những gì? Em không tin, em không tin Trần Việt giết ba chúng ta. Trong đây nhất định có sai chỗ nào đó….. Đúng thế, nhất định có hiểu lầm…… Hay là có người giả dạng Trần Việt, khiến ba tưởng là Trần Việt giết ông?” Giang Nhung hoảng đến độ chính cô cũng không biết được mình đang nói gì.
“Giang Nhung, em tỉnh lại đi! Em nghĩ là có khả năng đó sao? Em thực sự hiểu được Trần Việt sao? Em thực sự hiểu được anh ta?” Nghe Giang Nhung tìm ra những lí do hoang đường ấy, Tiêu Kình Hà cũng phát điên.
“Em…… sao lại không hiểu Trần Việt chứ?” Giang Nhung nói không có chút sức lực, câu hỏi này của Tiêu Kinh Hà, trong chốc lát đã đem toàn bộ khí thế của cô áp xuống, cô rốt cuộc có hiểu Trần Việt?
Có lúc, cô nghĩ mình rất hiểu Trần Việt, có lúc, cô lại thấy mình một chút cũng không biết.
Bất kể làm chuyện gì, Trần Việt đều bày mưu lập kế, dường như mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh.
“Giang Nhung, những chuyện Trần Việt làm em đều biết sao? Lúc hai người kết hôn, em đến thân phận thật của anh ta còn không rõ. Sau này thân phận thật của anh ta ra, cũng không phải là anh ta tự mình nói với em. Em nghĩ, vì sao anh ta luôn giấu em?”