CHƯƠNG 547: TẠM BIỆT ANH LIỆT.
Trần Tiểu Bích ôm tiểu Nhung Nhung ngủ say không biết trời đất gì, bọn họ ngủ dậy liền đi xuống lầu, nhìn thấy tiểu Trạch đang ngồi ngây ngốc một mình ở phòng khách.
Tuy là người ở nhà họ Trần đối đãi với Tiểu Trạch như người thân trong nhà, đem cậu bé biến thành một cậu chủ nhỏ, nhưng cậu bé vẫn là có chút không quen.
Cuộc sống trước kia của nó với cuộc sống bây giờ ở nhà họ Trần, quả thực là khác một trời một vực giống như một trên trời một dưới đất vậy, cho dù nó có phấn đấu nỗ lực thêm mấy kiếp nữa cũng không có cơ hội ở trong nhà họ Trần xa hoa tráng lệ này.
Không chỉ chỗ ở không giống nhau, mà rất nhiều thói quen sinh hoạt cũng không hề giống, bởi vậy nếu nó muốn hòa nhập với đại gia đình nhà họ Trần, còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
“Tiểu Trạch, đã ăn sáng chưa?” Trần Tiểu Bích dắt tiểu Nhung Nhung đi qua phòng khách chào hỏi cậu bé rất tự nhiên.
“Đã ăn rồi ạ.” Tiểu Trạch lễ phép đáp, cậu nhìn Trần Tiểu Bích, ánh mắt tiện thể cũng rơi vào người tiểu Nhung Nhung.
Cậu rất muốn nói chuyện với tiểu Nhung Nhung, nhưng tiểu Nhung Nhung lại có vẻ không muốn gần gũi với cậu, cho nên cậu định nói nhưng lại thôi.
Trần Tiểu Bích lại nói: “Hôm nay là cuối tuần, không cần phải đến trường, cháu tự chơi nhé. Đây là nhà của cháu, cháu không cần phải căng thẳng.
Tiểu Trạch gật đầu: “Dạ.”
“Cô chủ, cô chủ nhỏ bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ, bây giờ dùng bữa sao?”Hương Tú nhìn bọn họ, tươi cười hỏi.
Trần Tiểu Bích nói: “Chị Hương Tú, phiền chị đi chuẩn bị cho chúng tôi.”
“Cô chủ nói gì vậy, có thể làm việc ở nhà họ Trần, là may mắn của tôi.” Hương Tú nói đồng thời nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng chuẩn bị cực kì tỉ mỉ, dựa vào khẩu vị của Trần Tiểu Bích và tiểu Nhung Nhung mà chuẩn bị.
Trần Tiểu Bích thử một miếng cháo ngô, hỏi: “Đúng rồi, chị Hương Tú, chị dâu đã dậy chưa?”
Hương Tú đáp: “Mợ chủ đã ra ngoài rồi ạ, nói là đi tìm ngài Tiêu.”
“Vậy bảo bối Nhung Nhung của cô, hôm nay chơi cùng với cô út và ông cậu nhá.”Người lớn trong nhà đều đi hết, Trần Tiểu Bích chắc chắn không nhẫn tâm để tiểu Nhung Nhung cô đơn ở nhà một mình.
“Dạ.” Tiểu Nhung Nhung cũng muốn theo cô út, không muốn ở nhà một mình.
“Cô út, Tiểu Trạch cũng muốn đi chơi cùng em gái.” Tiểu Trạch đến nhà họ Trần cũng đã hai, ba ngày rồi, cậu hoàn toàn hiểu rõ, tuy tiểu Nhung Nhung nhỏ nhất, nhưng ba lại cực kì nghe lời cô bé, cô bé nói như thế nào, ba đều đồng ý, cậu có thể ở lại trong nhà này hay không, đều dựa vào một câu nói của tiểu Nhung Nhung.
Cho nên cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho cô em gái này, chăm sóc tốt cho em gái, ba mới vui, ba vui cậu mới có thể đứng vững trong ngôi nhà này.
Tuy cậu mới chỉ 11 tuổi, nhưng có rất nhiều chuyện cậu đều hiểu.
“Được thôi, vậy chúng ta cùng đi nhé.” Trần Tiểu Bích biết dụng ý của Giang Nhung, nhận nuôi dưỡng một cậu bé chính là tìm cho tiểu Nhung Nhung một người bạn, đưa tiểu Trạch cùng đi, có thể bồi đắp tình cảm anh em của hai đứa nhỏ, cũng tốt.
Trước khi xuất phát, Trần Tiểu Bích gọi điện thoại cho Chiến Niệm Bắc.
Biết được Chiến Niệm Bắc không ở quân khu Giang Bắc, mà đang cùng với mấy vị lãnh đạo quan trọng tiếp đón nhân vật nước A quan trọng.
Trần Tiểu Bích là người nước A, nhưng vẫn chưa có cơ hộ đến nước A tham quan, đi xem người nước A trước cũng tốt.
Địa điểm tót tiếp nhân vật quan trọng nước A là khách sạn Quốc Tân Giang Bắc, khách sạn Quốc Tân chuyên dùng để cón tiếp các vị khách nước ngài.
Mỗi lần có cấp cao nước ngoài đến, khách sạn Quốc Tân sẽ được bao toàn bộ, theo đúng nghĩa một con ruồi cũng không lọt qua được mắt bọn họ.
Lần này còn có một Quân trưởng Chiến vang danh lừng lẫy, càng không ai dám làm bất cứ chuyện gì.
Khi Trần Tiểu Bích đem theo tiểu Nhung Nhung và tiểu Trạch đến, nhân vật quan trọng nước A vẫn đang ở trong nên có thời gian cho cô và Chiến Niệm Bắc huyên thuyên một hồi.
“Chiến Niệm Bắc,
Ai sẽ thực hiện một chuyến thăm nhà nước lần này, rốt cuộc là ai thế?”
“Con trai thứ ba của Tổng thống nước A, cũng là đứa con duy nhất của phu nhân Tổng thống.”
“Ồ...Thì ra là như vậy.”
“Trước mắt thì có năng lực hay không thì còn phải xem xét đã.”
“Cô út, em gái muốn ra kia chơi, con có thể đưa em đi chơi không ạ?” Tiểu Trạch nhìn theo ánh mắt của Tiểu Nhung Nhung, trong lòng nghĩ chắc cô muốn sang bên đó chơi. Làm một người anh trai tốt, nên hiểu tâm tư của em gái.
“Hai con đi đi, cẩn thận một chút.”Ở đây an toàn, Trần Tiểu Bích cũng không cần lo lắng ai bắt chúng nó đi.
Tiểu Trạch đi cùng tiểu Nhung Nhung đến tầng hai, tiểu Nhung Nhung vẫn còn chưa kịp bị đèn âm nhạc hấp dẫn thì đã bị một nhóm người đột nhiên đi đến thu hút tầm nhìn.
“Anh Liệt!!”
Ở giữa đám người có một cậu bé mặc áo vét màu đen, là Anh Liệt thân thuộc của tiểu Nhung Nhung.
Tuy anh Liệt mặc quần áo không giống với trước đây, tóc cắt ngắn đi....Nhưng mặt của anh Liệtkhông hề thay đổi, ánh mắt của anh Liệtcũng không hề thay đổi.
Tiểu Nhung Nhung chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra đó là anh Liệt của mình, là anh Liệt mà mình ngày đêm mong nhớ.
“Anh Liệt!!”
Tiểu Nhung Nhung lớn tiếng gọi anh Liệt của mình, nhưng xung quanh quá nhiều người, quá ồn...Tiếng gọi của cô bé không rơi đến tai anh Liệt, dần dần mất đi.
Tiểu Nhung Nhung hét lên vài tiếng, Nhưng anh Liệt đều không nghe thấy, trong lòng cô bé rất gấp gáp, quay người chạy xuống tầng.
Tiểu Trạch ở bên cạnh định giữ cô bé lại, nhưng cô bé chạy quá nhanh, trong nháy mắt chạy xuống lầu, chạy vào trong đám người, tiểu Trạch không đuổi kịp cô bé.
Tiểu Nhung Nhung chen vào trong đám người, chạy về phía anh Liệt, cô bé muốn đến bên cạnh anh Liệt, nhào vào vòng tay của anh Liệt, để anh Liệt ôm mình, thơm mình.
Những người bao quanh anh Liệtquá đông, tiểu Nhung Nhung lại nhỏ, cô bé dường như bị mọi người giẫm dưới châm, nhưng tuyệt nhiên con bé không có ý nghĩ bỏ cuộc.
Nghĩ đến việc lập tức có thể nhìn thấy anh Liệt, toàn thân con bé như tràn đầy năng lượng, cái gì cũng không ngăn cản được nó.
Cuối cùng, tiểu Nhung Nhung cũng len được qua rất nhiều người đến bên cạnh anh Liệt.
Con bé nhào qua, ôm chặt lấy một chân của anh Liệt, mềm nhũn nói: “Anh Liệt, Nhung Nhung rất nhớ rất nhớ anh Liệt.”
Tiểu Nhung Nhung không chỉ hét lên ba tiếng anh Liệt ơi, mà còn dụi đầu nhỏ vào chân anh Liệt, đợi anh Liệt của mình nhấc bổng mình lên cao, sau đó nói với mình, anh Liệt cũng rất nhớ mình.
Nhưng tiểu Nhung Nhung còn chưa đợi được đến khi anh Liệt ôm mình, đã bị những người xung lôi ra giữ chặt: “Cháu là con nhà ai? Sao lại chạy linh tinh như thế?”
Tuy tiểu Nhung Nhung mạo phạm khách quý của bọn họ, nhưng có thể xuất hiện ở đây vậy thì thân thế của đứa trẻ này chắc chắn cũng không phải dạng vừa, cho dù không biết thân phận của tiểu Nhung Nhung, nhưng những người đó thái độ vẫn rất tốt với con bé.
“Đồ xấu xa! Bỏ tôi ra! Tôi muốn anh Liệt!” Tiểu Nhung Nhung tức giận nói, ánh mắt nó luôn hướng về phía anh Liệt.
Bởi vì chiều cao của cô bé với anh Liệt khác nhau quá lớn, khi cô bé đứng dưới đất, căn bản không có cách nào nhìn rõ anh Liệt.
Lúc này có người ôm nó, nó mới nhìn rõ anh Liệt, nhìn thấy ánh mắt của anh Liệt.