CHƯƠNG 579: ĐỪNG XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI NỮA
Thôi, không nghĩ những việc kia nữa, dù sao thì Trần Việt đã làm thủ tục ly hôn như ý cô rồi.
Đến nay nghĩ kĩ lại, bao năm qua, chỉ cần cô muốn, Trần Việt đều sẽ đồng ý với cô, lần ly hôn này cũng vậy.
Cô đứng bên đường, nhìn bầu trời thoáng đãng, thế gian rộng lớn, bỗng dưng cô không biết nên đi đâu nữa rồi.
Trở về nhà?
Nhưng nhà cô ở đâu cơ chứ?
Cô đã không còn nhà nữa rồi!
Sau khi kết hôn với Trần Việt, đối với cô, chỉ cần là nơi có Trần Việt, thì nơi đó chính là nhà.
Giờ đây đã chia tay với Trần Việt rồi, thì nhà cô ở đâu?
Tương lai cô phải lấy nơi nào làm chốn nương thân?
“Con à, mẹ có thể đưa con đi đâu được đây?” Giang Nhung xoa bụng, tự hỏi trong lòng.
Hỏi con, cũng là hỏi chính mình.
Đúng rồi, cô được quyền nuôi dưỡng Tiểu Nhung Nhung, cô phải về Nặc Viên đón Tiểu Nhung Nhung đi cùng, tìm một căn nhà thuộc về họ.
“Mẹ!”
Giang Nhung đang nhớ về bé Nhung của mình, thì giọng nói nho nhỏ của Tiểu Nhung Nhung vang lên, đầu tiên cô còn tưởng là ảo giác.
“Mẹ!” Gọi một tiếng không thấy mẹ trả lời, Tiểu Nhung Nhung lại ngọt ngào gọi thêm một tiếng nữa.
Đến khi thật sự thấy Tiểu Nhung Nhung bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt mình, Giang Nhung trong phút chốc lấy lại được hết hy vọng.
Đúng vậy, không còn Trần Việt, nhưng cô vẫn còn hai đứa con, có Tiểu Nhung Nhung và đứa con trong bụng...cùng với Tiểu Trạch đang theo sau Tiểu Nhung Nhung.
Sau lưng cô bé không chỉ có Tiểu Trạch, còn có Tiêu Kình Hà...còn có Miên Miên trắng như quả cầu tuyết đang nằm gọn trong tay Tiêu Kình Hà.
“Gâu gâu gâu...” Miên Miên cũng phát ra tiếng kêu đủ để gây sự chú ý, cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình.
Có anh trai, có các con, còn có cả Miên Miên...mất đi Trần Việt, Giang Nhung vẫn còn rất nhiều.
Nhưng tại sao, rõ ràng có nhiều thứ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn trống rỗng, giống như Trần Việt là mảnh ghép bị mất vậy, không ai có thể bù đắp được.
“Nhung Nhung muốn được mẹ ôm.” Tiểu Nhung Nhung chạy như bay tới, cô bé nhỏ không hề biết là ba mẹ đã ly hôn rồi.
Hoặc cũng có lẽ, cô bé biết ba mẹ ly hôn rồi, nhưng không hề biết ly hôn có nghĩa là gì, trong lòng nó ba vẫn là ba, mẹ vẫn là mẹ.
Đơn giản vậy thôi!
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, hôn một cái lên má cô bé, cười ấm áp: “Nhung Nhung, may mà mẹ vẫn còn có con.”
May mà Trần Việt không đòi quyền nuôi Nhung Nhung, vào lúc cô đáng thương sợ hãi nhất, cô vẫn còn Nhung Nhung ở bên cạnh, cho cô động lực và sức mạnh để đi tiếp.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Tiêu Kình Hà nói.
Anh đứng cách vài bước nhìn Giang Nhung, dường như có lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ nói ra câu đơn giản như vậy.
“Anh, cảm ơn anh!” Giang Nhung nở nụ cười nói.
Cô phải thật lòng trả ơn Tiêu Kình Hà, sau khi nhận anh, anh luôn xuất hiện kịp thời, mỗi lúc cô cần, anh để ở bên cạnh.
“Anh xin lỗi!” Tiêu Kình Hà không hiểu sao lại nói ra ba chữ ấy.
Giang Nhung khựng lại: “Đang yên lành, sao anh lại xin lỗi em?”
Tiêu Kình Hà không giải thích, dẫn Giang Nhung và lũ trẻ đi lên chiếc xe BMW.
Anh dù thế nào cũng phải nói một tiếng xin lỗi với Giang Nhung.
Là vì anh không điều tra kĩ nguyên nhân ba bị hại chết, đem chân tướng mơ hồ nói cho Giang Nhung, khiến cô hiểu nhầm Trần Việt, khiến hai người ly hôn.
Hai ngày trước, Trần Việt tìm đến anh, đưa chứng cứ bọn họ tìm được cho anh, cho anh biết có một kẻ gương mặt giống y hệt Lục Diên đã bắt cóc ba.
Người đó đã bị sát hại rồi, hung thủ còn đeo mặt nạ làm giả giống y hệt gương mặt của Trần Việt... trước khi ba mất ông bảo Trần Việt không phải thứ gì tốt đẹp, bảo anh cứu mẹ con Giang Nhung, chắc cũng là vì nhìn thấy gương mặt đó, hiểu nhầm là Trần Việt.
Uổng cho anh tốt nghiệp khoa tâm lý học, làm bác sĩ tâm lý bao nhiêu năm như vậy, tự cho mình có thể nhìn thấu người khác, vậy mà khi chính mình gặp chuyện thì như thứ đồ chơi bị người ta lợi dụng.
May mắn là, anh ngốc nhưng Trần Việt thì tỉnh táo, Trần Việt sai người tìm ra được manh mối, bắt được hung thủ.
Cũng giúp anh kịp thời tỉnh ngộ, để anh nhận ra Trần Việt bị oan, để anh biết ai mới là hung thủ giết ba thật sự.
Chỉ là giữa Giang Nhung và Trần Việt không thể cứu vãn được nữa.
Trần Việt sai người đưa Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Trạch và Miên Miên cho anh, bảo anh rằng hai người ly hôn rồi.
Nghe được tin này, Tiêu Kình Hà mãi mà không dám itn, Trần Việt sao có thể ly hôn với Giang Nhung dễ dàng như vậy?
Anh gọi điện tìm Trần Việt, Trần Việt chỉ nói một câu, nhờ anh chăm sóc mẹ con bọn họ là được, những chuyện khác anh đừng lo.
Anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng Giang Nhung là em gái anh, anh không thể không lo, nhưng cho dù anh nghe ngóng thế nào, cũng không nghe ra được tin tức gì cả.
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, vừa ngồi lên xe Tiêu Kình Hà, Đường Nghị đã chạy tới, đưa một cái túi cho Giang Nhung, nói: “Cô Giang, đây là 4 tấm vé máy bay và hộ chiếu của các cô, visa đã làm xong rồi, 3 tiếng nữa máy bay cất cánh, giờ mọi người đến sân bay luôn thì sẽ kịp.”
Hộ chiếu? Visa? Ba tiếng nữa bay?” Giang Nhung nghe không hiểu gì, cô còn chưa nghĩ xong nên phải đi đâu.
“Là thế này.” Đường Nghị ho một tiếng, học giám đốc của bọn họ, nói to dõng dạc: “Không muốn nhìn thấy bọn họ ở Giang Bắc nữa, đưa bọn họ ra nước ngoài, đi càng xa càng tốt.”
Không muốn nhìn thấy họ ở Giang Bắc nữa?
Trần Việt, người đàn ông này đúng là nhẫn tâm, chỉ là trước đây cô chưa từng thấy mặt này của anh.
Giang Nhung cầm lấy vé máy bay, chịu nỗi đau như dao đâu vào tim, cố mỉm cười nói : “Trợ lý Đường, vậy phiền anh gửi lời cảm ơn đến giám đốc Trần giúp tôi.”
Dù sao đã đi hai con đường khác nhau, sau này còn gặp lại cũng là người dưng, đi xa một chút, đời này không còn gặp lại, cũng tốt.
“Cô Giang, cảm ơn sự phối hợp của cô, hành lý của cô đã được đưa đến sân bay rồi, từ nay về sau nếu có cần gì, chỉ cần gọi điện cho tôi là được.” Đường Nghị lịch sự nói.
Tuy Giang Nhung đã ly hôn với giám đốc Trần của bọn họ rồi, giám đốc Trần cũng nói khó nghe như vậy, để cô cút khỏi tầm mắt anh.
Giám đốc Trần của bọn họ, không phải là chưa từng muốn người khác cút, nhưng nếu thật sự muốn người ta cút, sao lại chuẩn bị visa, đưa hành lý cho người ta.