CHƯƠNG 581: CÔ CHƯA BAO GIỜ NHỚ TỚI
Không bàn bạc với người trong nhà đã tìm một cô gái kết hôn chớp nhoáng, sau đó lại không thông qua người nhà đã ly hôn, chuyện này thấy thế nào cũng thấy giống chuyện mà loại người như Chiến Niệm Bắc sẽ làm.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng người hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh nhưng tuân theo lề lối cũ như Trần Việt lại làm ra loại chuyện điên cuồng này.
Tuy Chiến Niệm Bắc cảm thấy người của mình giống như dao trâu mổ gà, nhưng anh ta không giận dữ ngược lại rất tò mò muốn biết rốt cuộc giữa vợ chồng Trần Việt đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trần Việt vẫn cứ lạnh lùng ném ra hai chữ: "Giống như ông cậu thấy đấy, chúng cháu đã ly hôn rồi."
Không phải Giang Nhung muốn ly hôn sao? Vậy thì anh sẽ tác thành cho cô.
Cô nói cô muốn đi tìm hạnh phúc mà cô muốn, vậy thì anh sẽ buông tay để cô đi tìm. Chỉ cần những thứ cô muốn anh đều tác thành. Người chồng như anh cô còn chê bai không đạt tiêu chuẩn hay sao?
"Cháu đang tức giận!" Trong ấn tượng của Chiến Niệm Bắc, anh ta rất ít khi thấy Trần Việt tức giận. Nói một cách chính xác hơn chính là lúc Trần Việt tức giận, anh khống chế tâm trạng vô cùng tốt, từ trước tới giờ chưa để cho người khác phát hiện.
"Trần Việt, đúng là cháu đang tức giận!" Chiến Niệm Bắc giống như phát hiện ra món đồ chơi hiếm lạ, anh ta cảm thấy hôm nay bị dao trâu mổ gà nhưng có thể nhìn thấy Trần Việt tức giận cũng đáng.
Trần Việt quay đầu lại mạnh mẽ nguýt anh ta một cái, mang theo mười phần cảnh cáo.
‘Chiến Niệm Bắc, mau nghe điện thoại, tôi là thiếu nữ xinh đẹp vô địch thiên hạ Trần Tiểu Bích...’
Chiến Niệm Bắc đang lúc vui vẻ thì chuông điện thoại vô cùng không thích hợp vang lên. Vừa nghe tiếng chuông điện thoại này đã biết đó là cô nhóc nghịch ngợm Trần Tiểu Bích kia gọi tới rồi.
Nghe thấy giọng nói của Trần Tiểu Bích, trên khuôn mặt vẫn luôn cương nghị của Chiến Niệm Bắc hiện lên vẻ dịu dàng, anh nghe máy nói: "Chuyện gì?"
"Chiến Niệm Bắc, em mới vừa nhận được tin nói anh của em đã ly hôn rồi. Điện thoại của anh em gọi không được. Anh thay em đi về xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói lo lắng của Trần Tiểu Bích truyền ra từ trong điện thoại.
"Quả thực đã ly hôn, không cần đến xem đâu." Người trong cuộc ngồi yên ổn ở bên cạnh anh, anh cùng với người trong cuộc cùng tiễn người còn lại đi đến sân bay. Có thể nói anh đã hoàn toàn tham dự vào chuyện này rồi, không cần phải đi xác nhận với ai nữa.
"Chiến Niệm Bắc, anh muốn chết có phải không?" Trần Tiểu Bích tức giận quát: "Con mẹ nó em bảo anh làm một chút chuyện thôi sao anh lại chẳng chịu vậy chứ?"
Nếu không phải cô đang quay phim không đi được, thì tự cô đã chạy tới Nặc Viên xác nhận tin tức này rồi. Sao có thể bảo người đàn ông xấu xa kia giúp cô làm chuyện này chứ.
"Trần Tiểu Bích, một ngày không trừng trị em, em lại ngứa da rồi phải không?" Cô nhóc này đúng là càng ngày càng hung dữ, xem ra phải dạy dỗ đàng hoàng mới được.
"Chiến Niệm Bắc, anh nhớ kỹ cho em, rốt cuộc chúng ta ai là người ngứa da còn chưa chắc đâu!” Tút… Trần Tiểu Bích cúp điện thoại.
Cô gái nhỏ trước kia luôn mạnh mẽ suốt ngày quấn lấy anh thế mà lại dám cúp điện thoại trước. Chiến Niệm Bắc tức đến độ muốn đập nát điện thoại, vừa giơ tay lên thì mới nhớ tới bên cạnh còn có người.
Cháu trai lớn của nhà anh ta đúng là biết nhịn, nửa ngày không nói câu nào, cứ tiếp tục nín nhịn như vậy anh thật sự lo lắng nó sẽ sinh bệnh mất.
"Trần Việt, cậu đây biết từ trước tới nay cháu làm chuyện gì cũng có suy nghĩ của mình. Chỉ có điều cháu vẫn nên gọi điện thoại nói với người nhà một tiếng đi. Ba mẹ và em gái cháu bọn họ đều là người thân của cháu, cháu không để ý đến cảm nhận của bọn họ, nhưng bọn họ sẽ lo lắng cho cháu."
"Còn nữa, trên thế giới này không chỉ có một mình Trần Việt cháu, nhà họ Trần cũng không phải có một mình cháu, có rất nhiều chuyện cần buông tay thì buông tay, đừng để mình sống mệt mỏi như thế."
"Cậu không biết tại sao hai người các cháu ly hôn, nhưng cậu biết cháu không dễ chịu gì, cậu tin Giang Nhung cũng không dễ chịu như cháu."
Hiếm thấy Chiến Niệm Bắc lại ra dáng làm thầy tâm lý một lần, nhưng Trần Việt vẫn là ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không biết rốt cuộc anh có nghe anh ta nói gì hay không?
Chiến Niệm Bắc vỗ vai anh: "Trần Việt, người trong cuộc thường mơ hồ, người bên ngoài sáng suốt. Tuy chuyện của cháu chỉ là chuyện của hai cháu, nhưng nếu cháu nói ra có thể cậu sẽ giúp được gì cho cháu đấy."
Tuy kinh nghiệm yêu đương của anh không nhiều, tuổi đã lớn mà vẫn chưa kết hôn, nhưng mà anh đúng là không hiểu làm thế nào để xử lý mối quan hệ vợ chồng.
Cho nên nói một hồi Chiến Niệm Bắc tự nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chuyện giữa hai vợ chồng của Trần Việt, vẫn là để cho hai vợ chồng người ta tự mình giải quyết thôi.
Mấy người bọn họ, trong đó bao gồm Trần Tiểu Bích và ba mẹ của anh, bọn họ đều là muốn giúp đỡ nhưng đúng là không giúp đỡ được gì.
Những năm gần đây, chuyện của Thịnh Thiên và nhà họ Trần đều là do một mình Trần Việt phụ trách, cho dù là chuyện trong nhà hay là chuyện của công ty anh cũng đều là xử lý ngay ngắn rõ ràng.
Đang lúc nói chuyện, Trần Tiểu Bích lại gọi điện thoại tới: "Chiến Niệm Bắc, có phải anh đang ở chỗ anh trai của em đúng không?"
Chiến Niệm Bắc gật đầu: "Đúng vậy."
Trần Tiểu Bích: "Bảo anh em nghe điện thoại."
Chiến Niệm Bắc nói: "Cô nhóc, em làm việc của em đi, đừng làm phiền người khác nữa."
Trần Tiểu Bích: "Em bảo anh đưa điện thoại cho anh của em."
Chiến Niệm Bắc liếc Trần Việt: "Trần Tiểu Bích gọi điện thoại tới, cháu có nghe không?"
Trần Việt vẫn im lặng, giống như một pho tượng không còn sự sống.
Chiến Niệm Bắc nhún vai, nói: "Nghe thấy chứ, cậu ta căn bản không có tâm tư để ý đến em, nếu em thật lòng muốn khuyên nhủ người khác thì hãy gọi điện thoại hỏi chị dâu của em đi."
Trần Tiểu Bích quát: "Nếu em có thể liên lạc với chị dâu thì em sẽ gọi điện cho tên khốn kiếp anh hay sao? Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó anh ăn xác đậu hũ mà lớn lên à? Sao đầu của anh toàn là xác đậu hũ không vậy?"
Chiến Niệm Bắc tức giận đến khóe mắt giật giật, lần này đổi đến lượt anh ta cúp điện thoại: "Shit, thích ăn đòn mà!"
Trải qua sự cãi nhau ầm ĩ của hai người, đột nhiên Trần Việt cảm thấy giữa hai người cãi nhau ầm ĩ cũng là một chuyện tốt, chứ không phải chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói với người kia.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, thoải mái xả ra hết như vậy hai người có thể cùng nhau giải quyết.
Cùng lúc đó, chiếc xe của Tiêu Kình Hà lái đã chạy qua trạm thu phí đường cao tốc, nộp tiền ra khỏi đường cao tốc. Xe của Trần Việt và Chiến Nam Bắc theo sát phía sau.
Xuống khỏi cầu vượt phía trước chính là sân bay Giang Bắc. Sân bay này từ lúc bắt đầu xây dựng cho tới nay mỗi ngày đều có hành khách nườm nượp tới lui.
Trần Việt cũng vô số lần đến sân bay này, không có lần nào là không hy vọng mau đến sân bay, máy bay bay nhanh một chút, mau chóng đến thành phố tiếp theo.
Chỉ có duy nhất hôm nay, thậm chí anh hy vọng đột nhiên thời tiết thay đổi hoặc là giám sát hàng không khiến cho chuyến bay của Giang Nhung bọn họ không thể bay đúng giờ, vậy thì anh có thể ở bên cạnh cô lâu thêm một chút.
Thậm chí anh còn ấu trĩ chờ mong. Chờ mong Giang Nhung có thể nghĩ rõ ràng, có thể chạy trở về nói cho anh biết chuyện cô bị người khác uy hiếp.
Nghĩ đến đây, Trần Việt cũng cảm thấy buồn cười, cười mình đã đến lúc nào rồi mà còn trở nên ngây thơ ấu trĩ như vậy.
Cho dù Giang Nhung có suy nghĩ đến việc nói cho anh biết chuyện Diệp Diệc Sâm uy hiếp cô, vậy thì chắc chắn Giang Nhung sẽ không dễ dàng yêu cầu ly hôn.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cô vẫn không nhớ những lời anh đã nói với cô.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng dễ dàng nói chia tay!
Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, vì có anh ở đây!
Anh không chỉ nói qua với cô một lần, nhưng cô chưa bao giờ nhớ tới.