CHƯƠNG 585: TÙY TIỆN TÌM NGƯỜI LÀM CHỨNG
Giang Nhung vĩnh viễn sẽ không biết, lúc anh nghe thấy cô nói hai chữ "ly hôn", trong lòng anh đã dâng lên sóng to gió lớn thế nào.
Anh cũng sẽ không để cô biết.
Có thể trong mắt Giang Nhung, Trần Việt anh chính là một người lạnh lùng vô tình, không có chuyện gì có thể đánh ngã anh.
Quả thật là trong công việc, trong giới kinh doanh, anh đứng ở chỗ cao nhất, gần như không có ai là đối thủ của anh, không có chuyện gì có thể đánh bại anh.
Thế nhưng trước mặt Giang Nhung, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Anh cũng giống như rất nhiều người đàn ông khác, trái tim cũng là xác thịt, biết đau, biết khó chịu, cũng sẽ động lòng trước một cô gái.
Anh muốn nâng niu cô trong tay, dùng thời gian cả đời để yêu thương cô.
Ha ha...
Trần Việt nghĩ đến điều này thì không khỏi im lặng cười nhạt, sau đó anh che giấu tất cả tâm trạng dưới khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng ấy.
Sân bay Giang Bắc, trong một phòng an ninh.
Lúc này khi đang diễn ra một màn kịch "chiến đấu gián điệp" lớn, đương nhiên chắc chắn không thể thiếu nhân vật chính là Chiến đại quân trưởng quân khu Giang Bắc, Trần Tiểu Bích và những người khác, đếm qua có lẽ không hai mươi thì cũng có mười lăm người.
Chiến Niệm Bắc mặc quân trang đứng nghiêm thẳng tắp, ánh mắt lợi hại của anh ta nhìn hàng người phía trước từ trái sang phải, rồi lại nhìn từ phải sang trái: "Mấy kẻ như các ngươi mà cũng dám đến sân bay cướp người, kẻ sai khiến các người bị mù hả?"
"Chiến quân trưởng, chúng tôi cũng không yếu." Thật sự không phải là bọn họ yếu mà là đối thủ quá mạnh, cho nên bọn họ gần như vẫn chưa chiến đấu thì đã bị bắt rồi.
"Ai phái các người tới?" Chiến Niệm Bắc cũng không có rảnh để bàn luận với bọn họ về chuyện rốt cục bọn họ có yếu hay không, dù sao sự thật cũng bày ra trước mắt rồi.
Kẻ đại diện của đám người bị bắt lên tiếng: "Không có ai phái chúng tôi tới, là tự chúng tôi tới..."
Bốp...
Người kia còn chưa nói xong thì đã bị Chiến Niệm Bắc tát lệch mặt: "Con mẹ nó, mày ngu nhưng cũng đừng tưởng người khác cũng ngu như mày chứ."
Thằng ngu kia, mày tự tới đây sao, có giỏi thì lại tự tới lần nữa xem.
Chiến Niệm Bắc tính khí nóng nảy, không những vậy trước giờ anh ta đều không phải một người đàn ông không tuân theo quy tắc, anh chưa bao giờ khách khí với những kẻ dám nói bậy trước mặt mình.
Chỉ tát hắn một một cái mà chưa đánh cho tàn phế luôn thì đã là nể mặt hắn lắm rồi.
Không những vậy, Trần Tiểu Bích còn ở bên cạnh "khuyên": "Chiến Niệm Bắc, anh bình tĩnh một chút, đừng động một chút là đánh người. Mấy tên khốn kiếp này, mỗi tên có một cái miệng, nếu không nói thì cứ cắt lưỡi đi là được."
Hả, cô đang khuyên nhủ người khác đấy à, rõ ràng chính là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Chiến Niệm Bắc kéo đến Trần Tiểu Bích đang sôi nổi hoạt bát ở trước mặt về phía sau, nói: "Thành thật kể rõ mọi chuyện, nếu không ông đây sẽ khiến mày chết thế nào cũng không biết đâu."
Trần Tiểu Bích ló từ sau Chiến Niệm Bắc ra, phụ họa: "To gan dám tính kế lên người chị dâu tôi. Tôi nói cho các người biết, các người tốt nhất là khai hết mọi chuyện, nếu không đợi khi anh của tôi đến thì các người không chịu nổi đâu."
Trước đó không lâu, cô bị Chiến Niệm Bắc vác ra sân bay, cô vốn còn tưởng anh sắp vác cô về, nào ngờ Chiến Niệm Bắc đưa cô đi tìm người, mượn cớ làm việc để vào sân bay từ lối cho nhân viên.
Không chỉ có hai người được sắp xếp đi vào trong phi trường mà còn có một đội thuộc hạ của Chiến Niệm Bắc.
Trần Tiểu Bích đang khổng hiểu bọn họ muốn làm gì thì thuộc hạ của Chiến Niệm Bắc đã tóm được những kẻ xấu ngụy trang thành hành khách muốn bắt Giang Nhung đi.
Trần Tiểu Bích biết được những người này muốn tính kế lên chị dâu mình thì tức giận đến đạp cho mỗi người kia một đạp.
Gần đây, thời gian cô ở bên Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn châm ngôn "Có thể động thủ thì tuyệt đối không nói chuyện" mà Chiến Niệm Bắc dạy cho cô.
Mấy kẻ đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trao đổi ánh mắt với nhau, ánh mắt hơi lộ ra vẻ lo lắng, nhưng vẫn không nói gì.
Mấy người này cắn chặt miệng, không muốn nói ra là ai đã sai khiến mình. Trần Tiểu Bích nóng nảy, sốt ruột đến mức lại muốn tiến lên đánh người.
Cô lại nhảy ra la lên: "Chiến Niệm Bắc, bọn chúng không nói có phải không, anh giao bọn chúng cho em, em sẽ giết chết bọn chúng."
"Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu." Chiến Niệm Bắc cười lạnh, vẫy tay gọi thuộc hạ: "Bọn chúng không nói thì đưa về quân khu, bất kể dùng cách nào."
Chiến Niệm Bắc đưa tay nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Trước tám giờ tối phải moi được chân tướng từ miệng bọn chúng."
Trước khi bắt được đám người này, Trần Việt đã nói với Chiến Niệm Bắc, ai có khả năng sẽ đến sân bay cướp người, thật ra bọn họ cũng đều biết người điều khiển phía sau là ai.
Chẳng qua bọn họ muốn bắt đám người này khai ra kẻ cầm đầu phía sau để kẻ đó biết mùi vị bị phản bội, như vậy thì mới đủ.
"Chiến Niệm Bắc, anh chắc chắn đám người đó sẽ khai kẻ cầm đầu đằng sau ra sao?" Dù đám người đó bị đưa về quân khu Giang Bắc nhưng Trần Tiểu Bích vẫn có chút không yên tâm.
Chiến Niệm Bắc hào khí ngất trời nói: "Trừ phi là người chết... Không, cho dù là người chết thì chỉ cần vào địa bàn của anh, anh đây đều có thể khiến chúng mở miệng nói chuyện."
"Người chết cũng có thể mở miệng nói chuyện?" Trần Tiểu Bích bất mãn lườm anh: "Chiến Niệm Bắc, em thấy anh chém gió có thể thổi bay cả trâu đấy."
Chiến Niệm Bắc khoác tay lên vai Trần Tiểu Bích: "Trần Tiểu Bích, rất nhiều chuyện em không hiểu được đâu, sau này theo anh học hỏi nhiều vào."
Trần Tiểu Bích ôm lấy eo Chiến Niệm Bắc: "Vậy thì xin Chiến đại quân trưởng chỉ dạy nhiều hơn. Chẳng qua trước khi dạy em, anh nói cho em biết, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với anh và chị dâu của em?"
Chiến Niệm Bắc: "Yên tâm đi, bọn họ không sao đâu. Nếu thật sự có chuyện thì anh trai em phải tốn nhiều công sức sắp xếp cho chị dâu em đi Mỹ như vậy làm gì?"
"Không sao? Bọn họ đã ly hôn rồi mà anh còn nói không sao." Trần Tiểu Bích nghe Chiến Niệm Bắc nói thì nóng nảy: "Vậy xin Chiến đại quân trưởng nói cho em biết, thế nào mới tính là có chuyện?"
Chiến Niệm Bắc đưa tay xuống, ôm lấy eo cô: "Ly hôn? Em tưởng là thật sự ly hôn sao?"
Trần Tiểu Bích vội la lên: "Giấy li hôn cũng nhận rồi, vậy còn giả được sao?"
Chiến Niệm Bắc nhấn vào đầu Trần Tiểu Bích: "Uổng cho anh còn tưởng nha đầu em thông minh, vừa đến thời khắc mấu chốt thì lại ngốc như heo vậy."
"Chiến Niệm Bắc, ăn nói cho tử tế, không được mắng em..." Trần Tiểu Bích đang nói thì như bỗng nhiên hiểu ra: "Chiến Niệm Bắc, ý của anh là bọn họ căn bản không hề ly hôn? Nhưng, không thể nào..."
Chiến Niệm Bắc cười nói: " Tờ giấy ly hôn đó, chỉ cần em muốn thì anh trai em có thể chuần bị cho em một phòng chất đầy luôn."
Trần Tiểu Bích kinh ngạc: "Anh em làm giả giấy ly hôn sao?"
Chiến Niệm Bắc: "Hôm ấy Tòa án nhân dân nghỉ, anh trai em mượn chỗ của người ta, tìm bừa một người làm giúp, ngay cả dấu chạm nổi cũng là giả."
"Bọn họ không ly hôn, thật sự là quá tốt!" Trần Tiểu Bích kích động đến mức nhảy dựng lên ôm cổ Chiến Niệm Bắc, hôn một cái lên mặt anh ta: "Thật không ngờ anh trai em lại là người giảo hoạt như vậy."
Chiến Niệm Bắc giễu cợt: "Thật không ngờ anh em giảo hoạt như vậy? Hồ ly cũng không giảo hoạt như anh của em đâu. Bình thường anh ta ít nói, không phải là thật sự không biết gì cả mà là đang buồn bực."