CHƯƠNG 600: NGHỈ PHÉP VÀI NGÀY
Ngẫm lại thì đúng là xa xỉ.
Chắc có lẽ chỉ có tổng giám đốc Trần của bọn họ mới có thể lãng phí nhân tài như vậy.
Trình Chí Dũng đường đường là nghiên cứu sinh tiến sĩ của trường đại học danh tiếng, bản lĩnh đầy mình, nhưng hiện tại lại chỉ phụ trách công việc giúp hai cha con anh video call nói chuyện phím.
Nhưng Trình Chí Dũng cũng thản nhiên chấp nhận rồi, dù sao vợ của anh ta cũng sắp sinh, bảo anh ta ở nhà chăm sóc vợ, tiền lương không thiếu một đồng, là chuyện mà rất nhiều người chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.
Ví dụ như anh ta chẳng hạn, anh ta chỉ muốn ung dung một chút, mỗi ngày có thể không cần bận rộn, không cần làm việc bên cạnh ngài tổng giám đốc mà run như cầy sấy, còn có thể lấy được tiền lương như hiện tại, vậy là anh ta thỏa mãn rồi.
"Còn có việc gì sao?"
Đường Nghị đang ảo tưởng về tương lai tốt đẹp thì bị giọng nói lạnh lùng của ngài tổng giám đốc kéo về lại thực tại, anh ta vội vã rời đi.
Đường Nghị vừa đi, Trần Việt liền châm một điếu thuốc lá, châm trên tay rồi rít một hơi, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Nhung Nhung của anh nhất định khóc rồi.
Vừa rồi nước mắt của con bẽ đã sắp trào ra nhưng con bé cố énn lại, tuy nhiên khi anh tắt video call, con bé nhất định sẽ đau lòng mà khóc.
Nghĩ đến dáng vẻ đau lòng, khổ sở của Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt cũng nhấp nha nhấp nhỏm, anh đứng dậy cầm áo vest treo bên cạnh rồi đi.
Bây giờ đã qua giờ tan tầm bình thường lâu rồi, nhưng trợ lý và đám thư ký yêu quý của anh vẫn đang làm việc rất trật tự tại khu vực làm việc bên ngoài phòng làm việc của anh.
"Tổng giám đốc Trần!" Đường Nghị vội chạy đến, bất cứ lúc nào cũng đều sẵn sàng chờ ông chủ của mình ban bố lệnh mới.
"Tôi nghỉ phép vài ngày, nhưng đừng để lộ ra ngoài." Trần Việt chỉ để lại một câu nói đơn giản đến không đơn giản hơn được nữa rồi đi.
Đường Nghị chỉ muốn hét lên, xem ra anh ta lại có vài ngày yên tĩnh rồi.
Anh ta trở lại văn phòng, lập tức truyền xuống dưới những chuyện mà ngài tổng giám đốc đã giao phó, chuyện gì nên làm thì làm cho tốt.
Về phần ngài tổng giám đốc không muốn để tin tức lọt ra ngoài dĩ nhiên là chuyện của ngài ấy, Đường Nghị cũng không dám đoán bừa, chỉ cần làm tốt những gì ngài tổng giám đốc căn dặn là được.
Sau khi Trần Việt ngắt video call, Tiểu Nhung Nhung không thấy ba nữa thì đau lòng òa khóc.
Khi không nhìn thấy ba thì giống như không nhớ ba nhiều nhưng thấy ba rồi, mà lại không thể ở cùng với ba, cô bé không chịu nổi.
Lương Thu Ngân cùng Trình Chí Dũng vọt vào trước tiên, lo lắng nói: "Nhung Nhung, làm sao vậy?"
"Nhung Nhung nhớ ba." Tiểu Nhung Nhung khóc lớn, khóc muốn đứt gan đứt ruột.
Cô bé chỉ muốn ba, nên mới không nhớ vừa rồi đã đồng ý với ba những gì, chỉ cần có ba ở bên cạnh mình.
"Nhung Nhung đừng khóc, chỉ cần Nhung Nhung ngoan ngoãn thì ba sẽ nhanh chóng đến thăm mẹ." Thấy Tiểu Nhung Nhung khóc, Lương Thu Ngân vừa dỗ vừa khuyên.
"Ba không cần Nhung Nhung nữa rồi." Trước kia ba chưa từng bỏ rơi cô bé, cho dù ba đang bận công tác nhưng bất cứ lúc nào cô bé muốn video call với ba, ba đều sẽ không tắt, nhưng hôm nay ba lại tắt, Tiểu Nhung Nhung nhớ ba thảm thiết như vậy nên khẳng định là không thê chấp nhận được.
"Nhung Nhung, tại sao ba lại không cần con chứ. Ba của Nhung Nhung yêu Nhung Nhung như vậy, nỡ lòng nào lại không cần Nhung Nhung chứ..." Lương Thu Ngân nghĩ ra rất nhiều câu dỗ dành Tiểu Nhung Nhung, dỗ dành đến mức không biết phải nói gì nữa, nhưng tiếng khóc của Tiểu Nhung Nhung vẫn không nhỏ đi chút nào hết.
Tiểu Nhung Nhung cũng không hiểu người khác nói gì, trong đầu cô bé chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là cô bé rất nhớ ba, rất muốn ở cùng với ba.
Cuối cùng, Lương Thu Ngân đúng thật là không thể dỗ nổi Tiểu Nhung Nhung, lại lo lắng Tiểu Nhung Nhung khóc nên đành phải ôm Tiểu Nhung Nhung về giao cho Giang Nhung.
Thấy mẹ, Tiểu Nhung Nhung lại càng khóc dữ hơn nữa, tiếng khóc vang dội như thể cả thế giới này đều ăn hiếp cô bé.
"Nhung Nhung sao vậy?" Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, vừa lo lắng vừa đau lòng.
"Nhung Nhung nhớ ba." Tuy chính miệng cô bé đã đồng ý với ba là không được nhắc đến ba trước mặt mẹ, nhưng cô bé chỉ là một đứa bé mới hơn bốn tuổi, đau lòng như vậy thì còn nhớ được gì nữa.
Giang Nhung: "..."
Giang Nhung há hốc miệng nhưng lại không biết nên nói gì với Tiểu Nhung Nhung.
Chẳng lẽ phải nói với bé con rằng mẹ và ba đã ly hôn, ba không muốn nuôi con nên từ nay về sau con sẽ do mẹ nuôi sao?
Tiểu Nhung Nhung là một tay Trần Việt nuôi lớn, cho dù Trần Việt hiện tại không muốn nuôi nấng Tiểu Nhung Nhung, nhưng Giang Nhung vẫn không muốn nói ba không muốn trước mặt Tiểu Nhung Nhung.
Cô hy vọng ấn tượng của Trần Việt ở trong lòng Tiểu Nhung Nhung sẽ mãi mãi lớn như vậy, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, là người mà không ai có thể thay thế được.
Không biết phải nói như thế nào với Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung chỉ có thể ôm chặt cô bé, vỗ về lưng của cô bé, dùng cách thức của mình để an ủi Tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung khóc rất to, ai dỗ cũng không được, khóc một hồi lâu, khóc đến khi ngủ quên trong lòng Giang Nhung thì tiếng khóc của cô bé mới ngừng.
Lương Thu Ngân lo lắng nói: "Nhung, Tiểu Nhung Nhung từ nhỏ đã không rời ba nửa bước, con bé nhớ ba cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cậu đừng lo lắng quá."
Giang Nhung bất đắc dĩ cười cười: "Không sao, Tiểu Nhung Nhung nhất định sẽ vượt qua được mà.”
Khi đề nghị ly hôn, Giang Nhung lo lắng Tiểu Nhung Nhung chưa từng rời khỏi ba cho nên mới giao quyền nuôi dưỡng cho Trần Việt, nhưng ai ngờ Trần Việt không cần quyền nuôi dưỡng Tiểu Nhung Nhung.
Trần Việt không muốn nuôi dưỡng Tiểu Nhung Nhung, thật sự là điều bất ngờ đối với Giang Nhung, sau khi kinh ngạc thì cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà nhận luôn.
Cô rất muốn tự mình nuôi nấng Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt không muốn giữ Tiểu Nhung Nhung lại, không như cô dự định cũng không có gì không tốt cả.
Nhưng trong lòng con bé lúc nào cũng nhớ đến ba, trong chốc lát liền muốn con bé chấp nhận chuyện không có ba ở bên quả thật là làm khổ con bé rồi.
Lương Thu Ngân: "Nhung, kỳ thật..."
"Thu Ngân, cậu đừng nói nữa, mình hiểu hết mà." Giang Nhung cười ngắt lời Lương Thu Ngân rồi nói tiếp: “Về sau cậu đừng giúp mình chuẩn bị bữa sáng nữa, mình cũng không phải là người tàn phế, không cần chuyện gì cũng để cậu quan tâm. Cậu xem cái bụng của cậu to quá rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, cậu mới là người nên để cho tụi mình bảo vệ.”
Lương Thu Ngân: "Mình không sao..."
Giang Nhung ngắt lời cô: "Thu Ngân, mình cũng không sao. Xin cậu hãy tin mình, mình thật sự có thể mà."
Lúc trước bị người thân phản bội nên cô bị ám ảnh, nhưng hiện giờ còn có chuyện gì có thể ngăn cản cô được chứ?
Không có.
Cô tin chắc rằng cô có thể.
Cô có thể làm việc thật tốt, có thể chăm sóc con cái thật tốt, chuyện gì cô cũng có thể... Cô không cần chuyện gì cũng phải để người khác thay cô chuẩn bị.
"Nhung, mình..."
"Thu Ngân, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng không tin mình sao?"
Nghe Giang Nhung nói như vậy, Lương Thu Ngân bỗng nhiên hiểu ra.
Cô rốt cục cũng hiểu được vì sao Giang Nhung lại đề nghị ly hôn, vì sao không cho cô chăm sóc cô ấy quá nhiều.
Chính là bởi vì cô là Giang Nhung!
Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì của Giang Nhung cũng đều do cô tự làm, không ai giúp, cô đã quen với việc tự mình chăm sóc chính mình, tất cả mọi chuyện đều là tự mình gánh vác.
Về sau, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cô từng mất đi trí nhớ, suốt một thời gian rất dài, ngay cả cô cũng không biết mình là ai.
Rồi có một ngày, khi cô nhớ ra tất cả thì có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.