CHƯƠNG 627: LUÔN ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC KÍNH TRỌNG, KHÂM PHỤC
Diệp Diệc Thâm có thể đã quên rồi, năm đó khi Trần Việt còn học đại học thì đã là tay đua đẳng cấp cao của câu lạc bộ đua xe VBE.
Tại cùng một trận đua xe chuyên nghiệp anh đã đoạt cả ba ngôi vị quán quân, liên tục là nhân vật làm mưa làm gió trong giới đua xe lúc bấy giờ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Việt chính thức quản lý Thịnh Thiên nên mới rời khỏi câu lạc bộ đua xe VBE.
Tuy anh rời khỏi câu lạc bộ đua xe VBE nhưng danh tiếng của anh vẫn vang dội, được rất nhiều đàn em xem là thần tượng siêu cấp.
Bởi vì cho tới tận bây giờ câu lạc bộ VBE vẫn chưa có ai phá được kỉ lục đoạt ba chức quán quân một lúc của anh, nhắc tới Leo Trần năm ấy, mọi người vẫn không ngừng sùng bái.
Diệp Diệc Thâm tìm một vài tên lái xe chặn anh lại nhưng kết quả nhất định vẫn sẽ như ngày hôm qua, kẻ thù tự chuốc lấy thương vong.
"Diệp Diệc Thâm đến Mỹ rồi sao?" Lục Diên lầm bầm tự hỏi, đồng thời đưa tay lau mồ hôi lạnh, thầm than thở trong lòng: “Xong rồi xong rồi, Diệp Diệc Thâm chạy đến Mỹ, bà chủ và cô chủ mà tổng giám đốc Trần quan tâm nhất cũng đang ở Mỹ."
Ngài tổng giám đốc của bọn họ bỏ lại công việc chất thành đống của Thịnh Thiên để đến Mỹ chăm sóc cho bà chủ và cô chủ, có thể thấy bọn họ quan trọng như thế nào đối với anh.
Nếu họ mà bị Diệp Diệc Thâm làm gì thì đừng nói chức trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Trần khó giữ mà ngay cả cái mạng nhỏ này của anh ta cũng phải đi đời nhà ma.
Càng nghĩ, Lục Diên càng cảm thấy đáng sợ, giống như tính mạng nhỏ nhoi của mình cũng sắp không giữ được nữa rồi.
Trong điện thoại mãi vẫn không nói gì, Lục Diên thì đang thất thần suy nghĩ lan man, Trần Việt từ trước đến nay đều ít nói, anh đang nghe báo cáo.
Nhưng Lục Diên mãi vẫn không nói gì, Trần Việt khẽ cau mày, rồi đằng hắng nhẹ một tiếng, nhắc nhở Lục Diên.
"Tổng, tổng giám đốc Trần, tôi đây!" Nghe thấy tiếng đằng hắng của Trần Việt, Lục Diên vội hoàn hồn trả lời tổng giám đốc Trần, xong đâu đó anh ta lại ngẩn người, xem ra cái mạng nhỏ vô dụng này của anh ta sắp đi tong rồi.
Anh ta đúng là rất đáng thương!
Ít nhất cũng có mười mấy năm đi theo tổng giám đốc Trần rồi, nếu là vì chuyện này thì sẽ bị điều đi xa khỏi tổng giám đốc Trần hoặc có lẽ phải chịu hình phạt khác.
Vận hạn của anh ta đúng là xui xẻo hết sức mà!
Nhưng Trần Việt lại không nói gì, Lục Diên lau mồ hôi lạnh trên trán rồi tiếp tục nói: "Tổng, tổng giám đốc Trần, vậy tiếp theo chúng ta phải..."
Anh ta vẫn chưa nói hết câu thì Trần Việt đã ngắt lời ra lệnh: "Cậu tiếp tục ở lại Giang Bắc xử lý chuyện của nhà họ Diệp, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất khiến cho nhà họ Diệp vĩnh viễn không có khả năng lật ngược tình thế."
Rõ ràng xử lý nhà họ Diệp là một chuyện lớn, nhưng cách nói chuyện của Trần Việt vẫn từ tốn bình thản như trước, cứ như đang xử lý một việc bình thường.
"Vâng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Lục Diên cung kính trả lời.
"Lục Diên, cậu đi theo tôi lâu như vậy chắc hẳn phải hiểu tính cách của tôi, hẳn phải biết loại người mà tôi ghét." Nói xong, Trần Việt liền cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tít tít tít trong điện thoại, Lục Diên sững sờ một hồi, xem ra việc anh ta vừa mới thất thần đã khiến cho tổng giám đốc Trần không vui, tổng giám đốc Trần đang cảnh cáo anh, nếu lần sau lại tiếp diễn thì anh sẽ thật sự xong đời.
Lục Diên cầm di động nhìn sang Đường Nghị đang ngồi bên cạnh, rầu rĩ nói: "Hai người trợ lý chúng ta chính là cánh tay trái và tay phải của tổng giám đốc Trần, lần này anh ấy đến Mỹ lại không có ai trong hai ta đi cùng, chẳng lẽ anh không lo lắng một chút nào sao?"
"Chúng ta là hai trợ lý theo sát bên cạnh anh ấy, bình thường anh ấy muốn làm chuyện gì đều sẽ ra lệnh cho chúng ta, điều này không sai, nhưng anh ấy cũng không phải chỉ có hai người chúng ta là trợ lý." So với Lục Diên lo lắng chuyện này chuyện nọ thì Đường Nghị lại rất thoải mái, không có ngài tổng giám đốc bên cạnh thì không cần phải lúc nào cũng sợ sệt.
"Cậu đúng là suy nghĩ thoải mái thật." Lục Diên bất mãn trừng mắt nhìn Đường Nghị rồi đi đến ngồi xuống bàn uống nước, cầm tách trà lên uống một ngụm cạn sạch: “Không có chúng ta ở bên cạnh tổng giám đốc Trần thì những chuyện mà anh ấy làm khó mà trôi chảy."
Đường Nghị nói: "Nghe tôi nói này ngài trợ lý Lưu ơi, có phải cậu đi theo tổng giám đốc Trần lâu suốt ngày chỉ nghe tổng giám đốc Trần sai bảo nên chẳng thèm dùng cái đầu của mình để suy nghĩ mọi việc nữa đúng không."
Lục Diên hỏi: "Cậu nói vậy là có ý gì?”
Đường Nghị tiếp tục nói: "Cậu đừng quên, New York mới chính là đầu não của Thịnh Thiên. Diệp Diệc Thâm chọn New York để ra tay với tổng giám đốc Trần của chúng ta đúng là rất hồ đồ, chẳng khác nào lấy gậy ông đập lưng ông."
Những điều mà Đường Nghị nói không phải Lục Diên không nghĩ ra nhưng anh đã đi theo Trần Việt mười mấy năm, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi Trần Việt lâu như vậy nên dĩ nhiên phải lo lắng.
Anh thở dài: "Diệp Diệc Thâm nghĩ gì thì tôi không biết. Tôi chỉ biết, tôi hy vọng tổng giám đốc Trần nhanh chóng trở về. Không có anh ấy ở đây, trái tim của tôi như đang lơ lửng, không vững vàng chút nào."
Đường Nghị cười nói: "Tôi là người nghe cậu nói những lời này, đổi lại nếu cậu nói cho ai khác nghe thì chưa biết chừng, người ta sẽ nghĩ rằng giữa cậu và tổng giám đốc Trần có gì đó.”
"Chúng tôi đều là đàn ông, giữa đàn ông với nhau thì có thể có gì?" Lục Diên tức giận nói.
"Hiện tại giữa đàn ông với nhau có tình hữu nghị cũng có sự trong sáng, ai biết xảy ra chuyện gì hay không?" Vừa nói ra câu này, Đường Nghị giật mình nhận ra mình đã phạm vào tội lớn nên vội lấy tay che miệng mình lại.
Trời ơi, vừa rồi anh ta chỉ muốn chọc giỡn Lục Diên nhưng lại sơ ý quên mất một nhân vật quan trọng khác cũng bị mang ra đùa giỡn là… tổng giám đốc Trần.
Cho dù lúc này chỉ có hai người là anh cùng Lục Diên nhưng Đường Nghị cũng bất thình lình nổi da gà toàn thân: "Trợ lý đặc biệt Lưu, tôi chỉ đùa một chút thôi, anh đừng cho là thật, ngàn vạn lần cũng đừng nói cho tổng giám đốc Trần biết."
Lục Diên nghiêm túc nói: "Đường Nghị, đừng tưởng rằng tổng giám đốc Trần không có đây thì anh có thể nói hươu nói vượn, nếu những lời này mà đến tai của tổng giám đốc Trần thì cả tôi và anh đều có thể bị điều đi."
Từ sau sự kiện của Hứa Huệ Nhi, trợ lý, thư ký bên cạnh Trần Việt phàm là nữ đều sẽ bị Trần Việt điều đi hết, để đề phòng hết thảy những chuyện đào hoa có thể xảy ra.
Tổng giám đốc của bọn họ từ trước đến nay làm việc rất rõ ràng dứt khoát, mặc kệ là chuyện công việc hay đời sống cá nhân, những chuyện mà Trần Việt quyết định đều rõ ràng minh bạch.
Trần Việt không bao giờ có ý định kết giao với những người phụ nữ mà anh không muốn kết hôn. Nếu là người phụ nữ mà anh muốn kết hôn thì quá trình kết giao sẽ được lược bỏ, thay vào đó sẽ trực tiếp lôi người ta đến ủy ban nhân dân để đăng ký.
"Tôi cũng chỉ nói chuyện tào lao với anh mà thôi. Lần này anh giúp tôi giữ bí mật, về sau tôi không bao giờ... nói lung tung nữa." Lời nói ra như bát nước đổ đi, không hốt lại được, Đường Nghị chỉ hy vọng vận may của mình tốt một chút, đừng để cho ngài tổng giám đốc của bọn họ nghe thấy.
Nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Trần Việt, Đường Nghị lại không kềm được run một cái, giữa người và người với nhau tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?
Bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng của anh trước mặt cấp dưới cũng là học theo bộ dáng tổng giám đốc Trần nhà họ, nhưng tại sao anh ta lại không có được ánh mắt chỉ cần nhìn là làm người ta sợ chết khiếp đó của tổng giám đốc Trần chứ?
Lục Diên lại nói: "Tóm lại chúng ta cùng nhau cố gắng, làm cho xong chuyện của nhà họ Diệp trong sáng nay, đồng thời hy vọng tổng giám đốc Trần và bà chủ sớm hòa hợp thì chúng ta mới được sống những ngày tốt đẹp."
Phàm là việc có liên quan tới bà chủ của bọn họ thì tổng giám đốc Trần nhà họ sẽ đặc biệt lo lắng, cho nên lẽ tự nhiên là những cấp dưới như họ cũng chẳng được sống những ngày yên lành.
Chỉ hy vọng về sau, gia đình của ngài tổng giám đốc được hòa thuận, như vậy thì tất cả mới tốt đẹp...