CHƯƠNG 633: ĐÁNH NGẤT DIỆP DIỆC THÂM
Trần Việt sớm tiếp nhận Thịnh Thiên, dẫn dắt Thịnh Thiên đi trên con đường sáng lạng huy hoàng, còn Diệp Diệc Thâm thì sao?
Cho đến bây giờ, gã ta vẫn chưa tiến vào trung tâm quyền lực của nhà họ Diệp, mấy đứa con riêng mà cha gã sinh bên ngoài còn đang tranh giành quyền lực với gã.
Khi gã còn đang vất vả tìm kiếm người phụ nữ chỉ thuộc về mình thì Trần Việt đã đi sớm một bước cưới được người phụ nữ này về nhà, con cái hiện đã được mấy tuổi rồi.
Trần Việt và gã đều được sinh ra trong nhà giàu nhưng vì sao những thứ có được lại không giống nhau?
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
Nhưng Diệp Diệc Thâm cũng không phải là người tin vào số mệnh.
Gã tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có thể đạt được những thứ mà Trần Việt sở hữu.
Chính cái tâm lý cố chấp này đã khiến cho gã suốt bao năm qua lúc nào cũng quan sát từng hành động của Trần Việt, cơ hồ đã trở thành tâm lý vặn vẹo.
Khi gã cố gắng lâu như vậy, khoảng cách trước mắt giữa gã và Trần Việt càng ngày càng được rút ngắn, mắt thấy sắp có thể đoạt được mọi thứ của Trần Việt.
Nhưng đúng lúc gã đã chuẩn bị xong hết mọi thứ và muốn đánh một trận cuối cùng với Trần Việt thì Trần Việt vừa mới phản đòn đã đánh cho gã cơ hồ không còn một con đường sống để đánh trả.
Tập đoàn nhà họ Diệp ngày nào còn oai phong vô cùng, có thể sánh ngang được với Thịnh Thắng vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã bị Thịnh Thiên của Trần Việt đánh không còn manh giáp, tan hoang như chưa từng xuất hiện.
Hết thảy những chuyện này đều là do đội ngũ mà Trần Việt dẫn dắt gây nên, là Trần Việt hại gã mất hết tất cả, bảo sao gã không hận cho được.
"Đồ ác quỷ khốn nạn!" Tiểu Nhung Nhung quệt nước mắt, dẫu cái miệng nhỏ của mình, thân hình bé nhỏ không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Cô bé cần ba, cô bé cần anh Liệt, nếu có ba và anh Liệt ở đây, bọn họ nhất định sẽ đánh đuổi tên ác quỷ khốn nạn này.
"Nhóc con, mày nói đúng, tao chính là ác quỷ khốn nạn!" Diệp Diệc Thâm vỗ vỗ hai cái má bầu bĩnh của Tiểu Nhung Nhung rồi cười nói: “Nhưng mà này, nhóc con, mày ngoại trừ chửi tao là ác quỷ khốn nạn thì mày còn có thể làm được gì tao?"
Tiểu Nhung Nhung bặm môi, cô bé không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt to như hạt đậu vẫn không ngừng rơi, cô bé vẫn sợ hãi theo bản năng.
Nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung khóc như một con mèo con, Diệp Diệc Thâm vô cùng sảng khoái trong lòng, nói tiếp: "Nhóc con, tao nói cho mày biết, chỉ cần tao thả tay là mày sẽ rơi mạnh xuống sàn nhà cứng ngắc, có khi sẽ rơi nát bấy luôn, chờ thằng ba mà mày luôn miệng gọi chạy tới nơi thì những gì nó nhìn thấy chỉ là một con búp bê bị rớt hư.”
Một con búp bê bị rớt thành một đống máu thịt bầy nhầy, Diệp Diệc Thâm nghĩ đến cảnh tượng đó trong đầu liền vừa cười như điên vừa lắt đầu thở dài: "Một đứa bé bầu bĩnh, trắng trẻo như vậy mà lại chết như thế, đáng tiếc biết bao.”
"Ba, mẹ, anh Liệt..." Tiểu Nhung Nhung mếu máo, nghẹn ngào gọi những người mà cô bé tin tưởng, bọn họ là chỗ dựa vững chắc của cô bé, là những người có thể cho cô bé sự an toàn.
"Nhóc con, mày có khóc thì phải khóc lớn tiếng một chút, như vậy thì ông chú này mới có thể thấy mày đáng thương mà không nỡ quăng mày xuống." Giọng điệu của Diệp Diệc Thâm tựa như một tên ác ma giết người biến thái.
"Đi chết đi!"
Diệp Diệc Thâm vừa dứt lời thì Giang Nhung đã hét lên ở phía sau, cùng lúc đó là một cây gậy đập mạnh vào đầu gã.
"Cô…” Bị đập mạnh vào đầu, Diệp Diệc Thâm liền cảm thấy đầu nặng như chì, trước mắt tối sầm, không nghe không thấy được gì.
Bịch…
Thân thể của gã ngã về phía sau rồi đập mạnh xuống sàn, trước khi ngã, cánh tay đang túm lấy Tiểu Nhung Nhung cũng không còn chút sức lực nào mà buông ra.
Thân hình của Tiểu Nhung Nhung rơi xuống rất nhanh, Giang Nhung lập tức ném cây gậy trong tay đi, đón lấy Tiểu Nhung Nhung.
Bởi vì Tiểu Nhung Nhung tương đối nặng mà Giang Nhung lại còn đang mang thai, cơ thể không tiện hoạt động nên phải cố hết sức mới bắt được Tiểu Nhung Nhung khiến cô suýt chút nữa thì ôm Tiểu Nhung Nhung cùng nhau rơi xuống nền nhà.
Nhưng mày là cô chỉ hơi loạng choạng và vẫn giữ chặt được Tiểu Nhung Nhung, không để con bé rơi xuống đất.
"Mẹ!" Tiểu Nhung Nhung sợ hãi nhào vào lòng mẹ, hai cánh tay nhỏ bé túm chặt lấy áo mẹ, cơ thể nhỏ bé bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.
"Nhung bé bỏng đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương con nữa." Giang Nhung ôm chặt Tiểu Nhung Nhung, hôn lên trán cô bé, kích động như thể vừa mới cướp lại được một bảo vật quý giá bị đánh mất.
Uhm, Tiểu Nhung Nhung chính là bảo bối quý giá nhất của cô kiếp này, chỉ cần cô ở đây thì sẽ không có bất cứ ai được phép làm bảo bối của cô bị tổn thương.
"Mẹ, Nhung Nhung không sợ!" Rõ ràng sợ đến mức thân hình nhỏ bé cứ run cầm cập nhưng Tiểu Nhung Nhung vẫn hiểu chuyện mà an ủi mẹ.
"Cục cưng, bây giờ mẹ sẽ đưa con rời khỏi nơi này, chúng ta cùng đi tìm ba." Diệp Diệc Thâm bị cô đánh bất tỉnh nhưng không biết gã sẽ còn ngất bao lâu cho nên Giang Nhung vội vã mang theo Tiểu Nhung Nhung rời khỏi nơi này.
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung chạy trối chết ra bên ngoài, ôm Tiểu Nhung Nhung chạy một đỗi mà vẫn không thể chạy thoát khỏi cái nơi rộng mênh mông này, hai tay của cô đã không còn sức bế nổi Tiểu Nhung Nhung nữa rồi.
"Mẹ, ba sẽ đến sao?" Tiểu Nhung Nhung vẫn tin tưởng ba sẽ đến cứu họ nhưng cô bé đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy ba đến vì thế cô bé sắp mất đi niềm tin rồi.
"Cục cưng, ba sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu, nhưng chúng ta không thể cứ ngồi đợi ba đến cứu, khi chúng ta có thể tự cứu lấy mình thì phải nghĩ cách để thoát thân, như vậy có thể đỡ được cho ba rất nhiều gánh nặng." Giang Nhung dịu dàng xoa xoa đầu Tiểu Nhung Nhung rồi lại dịu dàng cười nói với cô bé: “Cục cưng, mẹ sắp bế con hết nổi rồi. Nào, con dùng hai tay ôm lấy cổ của mẹ, mẹ bế con lên cao một chút.
Ôm Tiểu Nhung Nhung không nổi nữa nên Giang Nhung hoàn toàn có thể thả Tiểu Nhung Nhung xuống để Tiểu Nhung Nhung tự mình đi, nhưng Giang Nhung không muốn buông Tiểu Nhung Nhung ra.
Cô sợ, sợ mình không cẩn thận lại để cho Tiểu Nhung Nhung bị người ta cướp đi mất.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự chuyện bị người ta mổ bụng lấy con bốn năm trước xảy ra lần nữa.
"Dạ." Tiểu Nhung Nhung đáng yêu gật gù cái đầu nhỏ của mình rồi vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy mẹ.
"Nhung bé bỏng của mẹ ngoan quá!" Rõ ràng không còn chút sức lực nào nhưng vì để có thể mang theo Tiểu Nhung Nhung chạy thoát an toàn mà trong thân thể của Giang Nhung giống như hút được rất nhiều sức mạnh, khi chạy trốn dưới chân như có gió, càng chạy càng nhanh.
Nhưng ngay khi cô bế theo bé Nhung, rút hết sức lực để chạy đến cổng thì cánh cổng đang đóng chặt đó đã bị một cái khóa đồng khóa cứng.
Khóa đồng rất lớn, đại khái là lớn bằng hai nắm tay của Giang Nhung vậy, với sức của Giang Nhung mà muốn cưỡng ép mở nó ra thì căn bản là không thể.
Nói cách khác không có chìa khóa để mở thì Giang Nhung căn bản không thể mở được cánh cửa, căn bản là không có cách nào thoát khỏi nơi này.
"Bé cưng của mẹ, con đứng đây đợi mẹ, mẹ quay lại tìm chìa khóa." Nếu Diệp Diệc Thâm bắt mẹ con họ đến đây thì khẳng định là chìa khóa để mở cánh cổng này cũng đang ở trên người Diệp Diệc Thâm.
Giang Nhung phải mạo hiểm quay lại tìm chìa khóa dù Diệp Diệc Thâm có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cho nên cô phải để Tiểu Nhung Nhung ở lại đây, không thể để cho con bé và cô đều trải qua hiểm nguy lần nữa.