CHƯƠNG 647: KHÔNG GIỐNG NHƯ ĐANG CẦU HÔN
Tiểu Nhung Nhung nhìn lén bị bắt tại trận, muốn xoay người bò đi, nhưng lại bị Trần Việt ôm lên: “Nhóc con, đi ra ngoài tìm cô út chơi đi.”
“Nhung Nhung không muốn mà!” Giọng điệu của ba thật hung dữ, Tiểu Nhung Nhung cảm thấy rất oan ức, miệng mếu máo, dáng vẻ đáng thương giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên cho anh xem.
“Được rồi, đừng dọa Nhung bảo bảo nhà chúng ta nữa.” Giang Nhung muốn cướp Nhung bảo bảo lại, thế nhưng bởi vì bây giờ cô không có sức lực, căn bản không thể ôm Tiểu Nhung Nhung được, chỉ có thể thúc giục: “Trần Việt, anh muốn nói chuyện gì vậy, mau nói nhanh đi.”
Giang Nhung đã mở miệng lên tiếng như vậy, Trần Việt còn có thể nói gì được, chỉ có thể để cho Tiểu Nhung Nhung ở lại.
Tiểu Nhung Nhung thông minh lập tức trốn ra khỏi vòng tay của ba mình, nhào vào trong ngực của mẹ: “Mẹ ơi, Nhung Nhung không nhìn thấy gì hết.”
“Nhung Nhung nói không nhìn gì thì sẽ không nhìn thấy gì.” Giang Nhung cưng chiều xoa đầu của Tiểu Nhung Nhung.
“Giang Nhung!” Trần Việt gọi tên Giang Nhung lần nữa, lại tiếp tục không có câu kế tiếp.
“Rốt cuộc anh muốn nói điều gì với em?” Giang Nhung bị anh chọc cho có chút sốt ruột: “Trần Việt, chẳng lẽ anh muốn cầu hôn với em sao?”
Giang Nhung nhìn thấy dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi của Trần Việt hết lần này đến lần khác, cô chỉ muốn nói đùa với anh thôi.
“Ừ!” Trần Việt trịnh trọng gật đầu.
“Anh thật sự muốn cầu hôn với em?” Giang Nhung không dám tin, làm gì có người nào cầu hôn như vậy, bên gái nói ra, bên trai chỉ việc gật đầu.
Còn đây thì ngược lại.
Hình như cô còn cầu hôn với anh, còn anh chỉ tùy ý gật đầu.
Giang Nhung che miệng: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Làm gì có người nào giống như anh chứ?”
Không có nghi lễ chính thức thì thôi đi, Giang Nhung cũng không phải là người thích phô trương, thế nhưng Trần Việt không tự mình nói ra.
“Giang Nhung gả cho anh có được không?” Câu nói này, Trần Việt đã do dự một hồi lâu, vẫn luôn không thể mở miệng nói ra, thế nhưng vào lúc này, anh nhìn thấy hình như Giang Nhung định quay mặt với anh, vì vậy anh cắn răng nói ra một câu này.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Trần Việt đã hơi đỏ lên, anh không dám nhìn thẳng Giang Nhung, một là do anh có chút lúng túng, hai là do anh hơi lo lắng, lo lắng Giang Nhung sẽ không đồng ý anh.
“Hả…” Giang Nhung không ngờ rằng anh lại bổ sung đột ngột như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngơ ngác.
“Giang Nhung!” Trần Việt thúc giục.
“Vâng!” Mặc dù anh cầu hôn rất đơn giản, thế nhưng Giang Nhung lại rất dùng sức để đáp lại anh.
Mặc dù chỉ là một chữ vâng đơn giản, thế nhưng đối với Giang Nhung mà nói, cô đã dùng hết sức lực của mình để đáp lại anh.
Gả cho anh, làm vợ của anh, hạnh phúc nắm tay anh bước tiếp cuộc đời này, đây là những gì mà cô vẫn luôn nghĩ đến.
Lần này bất luận là như thế nào, cô phải cố gắng bảo vệ anh, cho dù là nguyên nhân gì, cô cũng sẽ không nhắc đến hai chữ chia tay, ly hôn với anh.
Không bao giờ, kiếp sau kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp… Nếu như có thể, cô hy vọng kiếp sau mình vẫn có thể làm vợ của anh.
“Hu…” Tiểu Nhung Nhung tỏ vẻ mình rất đau lòng, rõ ràng cô bé ở giữa ba và mẹ, thế nhưng trong mắt ba chỉ có mẹ, trong mắt mẹ cũng chỉ có ba, cô bé giống như một bóng đèn nhỏ vô cùng chói mắt.
“Bảo bảo con làm sao vậy?” Sự chú ý của Giang Nhung lập tức di chuyển lên người Tiểu Nhung Nhung.
“Tiểu Nhung Nhung cũng muốn lấy chồng!” Hu hu hu, mẹ sắp gả cho ba rồi, cô bé cũng muốn lấy chồng, không muốn mình trở thành một bóng đèn nhỏ cản trở, cô bé chỉ muốn làm một bảo bối.
“Ồ, Nhung bảo bảo của chúng ta cũng muốn lập gia đình sao?” Giang Nhung chỉ cảm thấy buồn cười, đúng là một cô nhóc nghịch ngợm mà.
“Mẹ lấy chồng, Nhung Nhung cũng phải lấy chồng!” Tiểu Nhung Nhung nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, vậy để mẹ dẫn Nhung bảo bảo của chúng ta cùng đi lấy chồng nhé.” Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung, khẽ cắn cô bé.
“Không được!” Tiểu Nhung Nhung từ chối.
“Không được sao? Nhung Nhung không muốn gả cùng mẹ, vậy con muốn gả cho ai?” Đối với ngôn ngữ trẻ con của Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt cũng chỉ cho rằng cô bé đang cáu kỉnh.
“Nhung Nhung phải nhanh trưởng thành, như vậy mới có thể gả cho anh Liệt!” Tiểu Nhung Nhung dùng giọng nói non nớt vô cùng kiên định nói với ba của mình.
Tình cảm của cô bé đối với anh Liệt tuyệt đối không phải là tình yêu.
Chỉ là anh Liệt ở trong lòng cô bé giống như một người anh trai có thể bảo vệ cô bé, có thể giúp cô bé đánh đuổi người xấu, còn vô cùng thương yêu cô bé nữa.
Ở trong lòng cô bé, anh Liệt giống như ba mình vậy, chính là một đại anh hùng không có điều gì là không thể làm được, là thần tượng mà cô bé sùng bái.
Cô bé muốn gả cho anh Liệt, chỉ là xuất phát từ sự ỷ lại đối với anh Liệt… Dù sao thì ngoại trừ ba mẹ, trên thế giới này, người tốt với cô bé nhất chỉ có anh Liệt thôi.
Trần Việt đột nhiên nghe thấy hai chữ “anh Liệt” thì nhíu mày lại, một lần nữa di chuyển đề tài: “Nhung Nhung, mẹ con phải nghỉ ngơi rồi, con đi tìm cô út trở về nhà trước đi.”
Bây giờ, Tiểu Nhung Nhung vẫn còn nhỏ, thời gian Liệt rời đi vẫn chưa lâu, vì vậy cô bé này vẫn còn nhớ mãi không quên, đợi đến sau này, có lẽ cô bé sẽ quên người kia đi.
Sau này khi Nhung bảo bảo nhà bọn họ dần dần trưởng thành, anh muốn thay cô bé xem xét người đàn ông nào xuất sắc nhất, nhất định phải xứng với Nhung bảo bảo, đồng thời cả đời này chỉ có thể đối xử tốt với một mình Nhung bảo bảo.
Trong công việc, Trần Việt được xưng là không có chuyện gì anh không thể nắm bắt được, thế nhưng những chuyện có liên quan đến Giang Nhung hoặc Tiểu Nhung Nhung, có lúc anh sẽ lo lắng quá nhiều, lo lắng đến rối loạn.
Chỉ có điều, bây giờ Tiểu Nhung Nhung mới hơn bốn tuổi, một đứa bé như thế này, chỉ cần dạy cho cô bé biết cách làm người, học những điều nên học, còn chuyện tình cảm sau này thì không ai nói rõ được.
Chuyện tình cảm vẫn nên xem số phận, đợi đến khi Tiểu Nhung Nhung lớn lên, người đàn ông hợp ý với Trần Việt chưa chắc đã được Nhung bảo bảo bọn họ thích, nhưng vào giây phút này, Trần Việt lại không ý thức được điều này.
“Trần Việt, em không buồn ngủ, em muốn để Nhung bảo bảo ở đây với em một lát, em muốn nghe con nói chuyện với em.” Cô đã ngủ ba tháng rồi, mất đi đứa con ở trong bụng, đến tính mạng của mình cũng sắp không giữ được, lần này tỉnh lại cũng có thể coi là kéo về một mạng, Giang Nhung rất trân trọng mỗi một giây phút được ở cạnh Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung.
Chuyện trên thế gian này không thể biết trước được, không ai biết một giây sau mình sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cô rất trân trọng mỗi một giây phút được ở bên cạnh hai cha con.
“Buổi trưa em đã không ngủ rồi.” Trần Việt lo lắng Giang Nhung sẽ mệt, như vậy sẽ không tốt đối với việc hồi phục cơ thể của cô.
“Em đã ngủ ba tháng rồi, em không muốn ngủ nữa.” Giang Nhung mỉm cười dịu dàng.
Cô thật sự rất sợ mình ngủ, lo lắng sau khi mình nhắm mắt lại, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Cũng giống như ba tháng này, rất nhiều lúc, cô rõ ràng đã nghe thấy tiếng của Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung, thế nhưng cô không thể đáp lại bọn họ.
Trong cơn ngủ mê man, dường như cô đang ở trong đại dương cuồn cuộn sóng vỗ, cô bị sóng đánh đến mức không thể nói ra được, không thể làm chuyện gì được, chỉ có thể để mặc sóng đưa đẩy.
Mà cô cứ để mặc sóng đưa đẩy như vậy suốt ba tháng trời, làm cho người thân và bạn bè của cô lo lắng trong ba tháng.
Bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, vì vậy không nỡ nhắm mắt lại