Lấy Chồng Bạc Tỷ

chương 676: tuần trăng mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba chữ “Anh yêu em”, rất đơn giản, rất nhiều người có thể nói ra, nhưng đối với Trần Việt, ba chữ này lại nặng như ngàn vàng, đến nay anh vẫn không dám chính miệng nói với Giang Nhung.

Từ trước đến giờ, tính tình của anh vẫn luôn là như vậy. Cho dù là chuyện gì, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ dùng hành động thực tế lặng lẽ đối xử tốt với Giang Nhung.

Nhưng Trần Việt lại vô tình nghe được thư ký ở văn phòng nói chuyện phiếm, nói rằng nếu yêu một người nhất định phải nói cho người kia biết, phải nói cho rõ ràng.

Nếu không nói ba chữ “anh yêu em” cho người kia biết, sợ rằng cả đời người đó cũng không hiểu được lòng anh.

Từ khi vô tình nghe được thư ký nói chuyện này, Trần Việt vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc Giang Nhung có hiểu được lòng anh hay không?

Có đôi khi Giang Nhung rất thông minh, rất nhiều chuyện không cần anh nói, cô đều hiểu suy nghĩ của anh. Nhưng đây lại là chuyện tình cảm, Trần Việt không hiểu cô, không biết rốt cuộc cô co hiểu được suy nghĩ trong anh hay không?

Suy đi nghĩ lại, Trần Việt quyết định nói cho Giang Nhung. Nhưng chính miệng nói ra mấy từ buồn nôn như vậy, anh không thể nào mở miệng được, liền nghĩ ra một phương pháp thông minh như vậy.

Ừ, Trần Việt cảm thấy rất thông minh, thậm chí còn có một chút tự đắc. Nhưng, cúi đầu xuống lại thấy Giang Nhung đang lặng lẽ lau nước mắt, trái tim anh lập tức bị siết chặt: “Giang Nhung, sao vậy?”

Vừa nãy còn đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại khóc, không lẽ anh đã làm sai chỗ nào rồi sao?

“Trần Việt, anh đúng là đáng ghét.” Giang Nhung đánh anh một cái, lại lau nước mắt: “Vì sao anh cứ luôn làm mấy chuyện khiến em cảm động đến khóc vậy?”

“Chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy, em lại cảm động đến khóc. Em nói xem em có ngốc không?” Trần Việt kéo cô vào lòng, nói khẽ: “Cô bé ngốc, đừng khóc.”

Anh vì cô làm chút chuyện vô nghĩa như vậy, cô liền cảm động đến ngẩn ngơ. Cô cũng đừng quên, anh là chồng cô, làm bất cứ chuyện gì vì cô đều là việc nên làm.

Anh vẫn luôn biết, tính tình Giang Nhung chính là như vậy. Chỉ cần có ai đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt nước mũi, chỉ hận không thể giao cả cái mạng cho người kia.

“Em cũng đâu muốn khóc, nhưng em không nhịn được.” Giang Nhung bắt chược Tiểu Nhung Nhung, chui đầu vào ngực Trần Việt, toàn bộ nước mũi đều chùi lên áo sơ mi của anh: “Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật mà. Thời gian lãng mạn như vậy, em đã sửa soạn rất đẹp, là muốn để anh nhớ kỹ dáng vẻ đẹp nhất của em, vậy mà anh lại làm em khóc.”

Giang Nhung lại hung hăng cọ hai cái, trừng mắt nói: “Dáng vẻ bây giờ của em nhất định rất khó coi, anh không được nhìn, nếu không thì em không để yên cho anh đâu.”

Cô vừa mới nói không cho anh nhìn cô, vậy mà anh lại ôm mặt cô lên, bắt cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh, thấy cô khóc đỏ mắt, Trần Việt thở dài một tiếng: “Em mà khóc nữa là xấu thật đấy, đến lúc đó không ai thèm thì biết làm sao?”

“Anh nghĩ em là Nhung cục cưng à? Nói vậy là có thể gạt được em?” Giang Nhung mấp máy môi, càng nghĩ càng tủi thân, nói tiếp: “Em xấu chỗ nào.”

“Mắt khóc đến sưng lên, mặt mày lấm lem nước mắt, em nói em có xấu hay không?” Nói cô xấu, nhưng anh lại không chê cô chút nào.

Giang Nhung tủi thân mà lau nước mắt: “Em có xấu cũng là vợ anh, cưới hỏi đàng hoàng, người trên toàn thế giới đều biết. Trần Việt, em nói cho anh biết, cả đời này em đều quấn lấy anh, anh đừng hòng dùng bất cứ lý do gì mà bỏ rơi em.”

“Rốt cuộc cũng không hồ đồ nữa rồi.” Trần Việt vừa không biết làm sao vừa buồn cười: “Em là vợ anh, trong mắt anh, en luôn đẹp nhất.”

Ừ, đây chính là lợi ích của việc bọn họ làm đám cưới, có thể để cô gái nhỏ ngốc nghếch kiêu ngạo lại có chút ngang ngược này nói cho anh biết, cô là vợ anh.

Cô là vợ của anh.

Mấy chữ của Giang Nhung, đơn giản đến không thể đơn giản hơn

Mỗi lần nghĩ đến mấy chữ này, trong lòng Trần Việt đều thấy ấm áp.

“Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng khen em đẹp.” Từ trước đến nay, người khen Giang Nhung đẹp cũng không ít, nhưng cô muốn nghe nhất là ngài Trần nhà cô khen cô một câu.

“Không phải anh vừa nói đấy à.” Vừa nãy là bật thốt ra, bây giờ muốn anh nghiêm túc nói, anh không thể nào mở miệng được.

“Anh có nói hay không?” Giang Nhung bắt chước dáng vẻ Trần Việt, đe dọa anh giống như lúc anh đe dọa cô. Thế nhưng không những không đe dọa được Trần Việt, ngược lại còn để cho Trần Việt được lợi.

Anh ôm cô, kéo tay cô xuống dưới, giọng khàn khàn: “Em sờ thử xem, nó chính là minh chứng tốt nhất cho thấy em rất đẹp.”

“Lưu manh!” Giang Nhung mắng một tiếng, muốn rút tay về, lại bị Trần Việt nắm chặt: “Giang Nhung, chúng ta còn thiếu đêm động phòng hoa chúc, đêm nay nên bổ sung.”

“Trần Việt... Ưm... Chúng ta còn...chưa ăn cơm chiều...” Giọng Giang Nhung càng ngày càng nhỏ, lúc sau chỉ có thể phát ra tiếng ư ư.

Hồi lâu sau, mới nghe Trần Việt nói: “Anh ăn no rồi, để anh giúp em ăn.”

Giang Nhung: “...”

Quả nhiên, đàn ông chả có ai tốt cả. Người đàn ông này lúc mặc quần áo, đeo mắt kính thì áo mũ chỉnh tề, khí chất nho nhã...

Nhưng một khi cởi đồ ra thì chính là đầu sói – sói đói!

...

Tối qua bị Trần Việt dày vò đến quá sức, vì vậy lúc Giang Nhung thức dậy, mặt trời đã lên thật cao.

Nghĩ đến việc thời gian hưởng tuần trăng mật lại chỉ có thể ngủ ngon trong khách sạn, trong lòng Giang Nhung lại ai oán, chỉ hận không thể nhào tới cắn Trần Việt hai cái.

Vậy mà người đàn ông tối qua ra sức cày cấy kia vẫn như thường ngày, quần áo chỉnh tề từ lâu, ngồi cạnh cửa sổ đọc báo.

Nghe cô tỉnh dậy, anh quay đầu nhìn, cười mập mờ gian trá: “Thật xin lỗi, tối qua anh không khống chế lực cho tốt, khiến em mệt mỏi rồi.”

Giang Nhung: “...”

Người đàn ông này, lại một lần nữa khiến người ta lau mắt mà nhìn aaaaa!

Cô yên lặng kéo chăn, chuẩn bị chui vào chăn làm một con rùa đen rụt đầu, nhưng vừa động đậy, Trần Việt liền đứng dậy đi tới.

“Có phải không thoải mái ở đâu không?” Anh ngồi xuống bên giường, trong giọng nói không có vẻ đùa giỡn như trước, đã chuyển sang lo lắng.

Giang Nhung xoay người một cái, không để ý tới anh.

Trần Việt đưa tay sờ soạng dưới váy ngủ của cô, Giang Nhung nhanh chóng bắt lấy tay anh: “Trần Việt, anh đừng quá đáng!

Nghe giọng nói lanh lảnh này của cô, Trần Việt mới hiểu, không phải cô khó chịu ở đâu, mà là đang thẹn thùng!

Anh nhịn không được mà cười: “Mau dậy đi. Ăn cơm xong, anh đưa em đến một nơi.”

“Đi đâu?” Tâm trạng thẹn thùng lập tức bị sự tò mò thay thế, Giang Nhung dường như đã quên lúc nãy mình còn muốn trốn trong chăn không gặp ai nữa.

“Bí mật!” Trần Việt ra vẻ thần bí mà nói.

“Không phải là anh lại muốn cho em một hôn lễ nữa chứ.” Giang Nhung cười, nói tiếp: “Ngài Trần, có tiền cũng không nên tiêu xài phung phí vậy nha, để dành sau này cho con trai chúng ta lấy vợ, cho con gái chúng ta làm của hồi môn.”

“Em vẫn nên làm rõ trong lòng mình trước đi.” Cô nằm im đúng không, vậy để anh ôm cô giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Vậy nên, buổi chiều lúc đi ra ngoài, hai chân Giang Nhung đã mềm nhũn đến mức đi không nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio