Trần Nhạc Nhung bị cảm, lên cơn sốt, cả người sốt đến mơ mơ màng màng, ngay cả bản thân đang ở đâu cũng không biết.
Cô chỉ cảm thấy dường như cô đang ở trong một nồi hấp tới mấy trăm độ, cơ thể sớm đã toát ra một lớp mồ hôi, thấm ướt đồ ngủ mỏng manh trên người cô.
“Nước…” Một lúc lâu sau, Trần Nhạc Nhung mới khàn giọng nói ra một chữ.
Cô cảm thấy cổ họng mình rất khô, cơ thể sắp bị sấy khô rồi, cô rất rất muốn uống nước… thế nhưng cô lại yếu ớt đến mức không hề có một chút sức lực.
Đừng nói là bò dậy, ngay cả một chút cử động, kêu cứu cũng không có sức để kêu, trong lòng cô giãy giụa một lát rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Mặc dù những năm gần đây, người lớn trong nhà đã chăm sóc cô rất tốt, cho cô học múa, học võ v…v để cho cơ thể cô khỏe mạnh hơn, tố chất cơ thể cô cũng không kém, thế nhưng bởi vì lúc nhỏ, cô đã bị người khác mổ bụng lấy ra từ trong bụng mẹ, vì sinh non, năm đó cô suýt chút nữa là chết yểu, cho nên bản chất cơ thể cô vẫn rất yếu.
Bình thường khi cô không bị bệnh, chính là một đứa trẻ mập mạp trắng trẻo năng động, thế nhưng một khi đã bị bệnh thì rất khó để khỏe lên, những năm gần đây đều như vậy, cho nên cô vừa bị bệnh, người trong nhà đều xoay quanh cô.
Năm trước, khi cô vừa tròn 16 tuổi, tham gia một buổi tiệc sinh nhật do các bạn trong lớp tổ chức cho cô, bởi vì ở ngoài trời dầm mưa suốt đêm, cho nên sau khi trở về nhà cô đã bị cảm.
Lúc đó ba của cô vì đau lòng cho cô mà suýt chút nữa đã san bằng câu lạc bộ tổ chức bữa tiệc ngoài trời đó, cũng may mẹ cô đã lý trí hơn khuyên nhủ ba.
Lần đó cô bị bệnh nằm ở trên giường đến nửa tháng, cuối cùng cơ thể mới tốt hơn một chút, cô cảm thấy mình cũng sắp mốc lên rồi.
Vì vậy cô rất sợ bị bệnh, việc ăn uống ngày thường đều dựa theo sự chỉ định của chuyên gia dinh dưỡng, cố gắng để cho cơ thể khỏe mạnh hơn.
Như vậy ba mẹ cô cũng sẽ không phải lo lắng, bản thân cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Trần Nhạc Nhung cảm thấy hình như mình đã đi dạo điện của Diêm Vương một vòng, cuối cùng cô cũng có chút ý thức.
Đầu cô vẫn rất nặng, cơ thể cũng rất nóng, thế nhưng cô có thể nghe loáng thoáng, người xung quanh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Những giọng nói này đều rất xa lạ, không phải giọng ba của cô, cũng không phải mẹ của cô, cũng không phải bất kỳ người thân nào của cô.
Trần Nhạc Nhung cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, anh ta đang nhíu mày nói: “Tình huống của cô Trần rất đặc biệt, chúng tôi không dám tùy tiện kê thuốc cho cô ấy.”
“Bác sĩ Lý, không phải cô ấy chỉ lên cơn sốt thôi sao? Tại sao anh không thể kê thuốc cho cô ấy?” Người hỏi chính là Lâm Thành Thiên, nghe giọng của anh ta rất căng thẳng.
Anh đương nhiên rất căng thẳng rồi, ngài Tổng thống bảo anh chăm sóc khách quý của ngài ấy, khi cô ấy ngã bệnh trong nhà anh, lúc đó Tổng thống còn gọi bác sĩ riêng của mình đến, anh có thể không căng thẳng sao?
“Thể chất của cô ấy rất đặc biệt, có lẽ lúc trước, bác sĩ đã cho cô ấy dùng một số thuốc kháng thể đặc biệt. Nếu không biết rõ lúc trước bác sĩ đã cho cô ấy sử dụng loại thuốc gì, tôi thật sự không dám kê đơn tùy tiện.” Thể chất của người này tương đối hiếm thấy, một khi sử dụng nhầm thuốc, vậy thì hậu quả sẽ rất khó lường, cho nên bác sĩ không dám hành động lung tung.
“Thế nhưng cô ấy sốt cao như vậy, nếu như không hạ sốt…” Sốt cao đến 40 độ, nếu như không hạ sốt, chỉ sợ các bộ phận trong cơ thể sẽ bị nóng đến hỏng mất.
Bác sĩ lại nói: “Trước tiên anh nghĩ cách liên lạc với người nhà của cô ấy, để bác sĩ phụ trách của cô ấy nói cho tôi biết, lúc trước người đó đã sử dụng thuốc kháng sinh nào là được rồi.”
Trần Nhạc Nhung biết mình đã sử dụng loại thuốc kháng sinh nào, cô cố gắng mở miệng, muốn nói cho bác sĩ biết, thế nhưng cô yếu ớt đến mức không thể phát ra tiếng.
“Thiến Thiến, em có số điện thoại của người nhà cô Trần không?” Lâm Thành Thiên nhìn về phía Lâm Thiến Thiến, cô ấy đã sớm sốt ruột đến mức phát ngốc ở bên cạnh, đau lòng đến rơi nước mắt.
“Em…” Lâm Thiến Thiến lau nước mắt: “Em không biết số điện thoại của người nhà cậu ấy, em không biết gì hết.”
Cô gấp đến độ gãi gãi đầu, đã là bạn học với Trần Nhạc Nhung nhiều năm như vậy, sao cô không thông minh, lưu một số điện thoại của người nhà Trần Nhạc Nhung một chút chứ.
Lâm Thành Thiên nói: “Không biết thì thôi, em đừng khóc.”
Anh thật sự không còn cách nào đối với đứa em gái ngốc nghếch của mình, trong lúc anh không biết phải làm như thế nào, đột nhiên điện thoại trong túi quần anh reo lên.
Anh lập tức lấy ra nhìn, trên màn hình hiển thị số điện thoại của văn phòng ngài Tổng thống, anh lập tức nghe máy, cung kính nói: “Ngài Tổng thống?”
Không biết đầu bên kia Tổng thống đã nói những gì, chỉ thấy Lâm Thành Thiên liên tục gật đầu, cuối cùng nói một câu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với bác sĩ Lý ngay.”
Lâm Thành Thiên thật sự khâm phục ngài Tổng thống của bọn họ, ngay cả những chuyện ít người biết của cô gái này, ngài ấy cũng biết rất rõ ràng.
Tuy nhiên chuyện liên quan đến việc Trần Nhạc Nhung dùng thuốc kháng sinh, không phải là Quyền Nam Dương sai người đi điều tra, mà chính là lúc nhỏ, khi anh còn ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, mỗi tuần khi bác sĩ sẽ đến tiêm thuốc cho cô, anh luôn ở bên cạnh, đương nhiên là biết cô dùng loại thuốc nào rồi.
Sau khi Lâm Thành Thiên nói những tin mình nghe được từ ngài Tổng thống cho bác sĩ Lý, bác sĩ liền biết nên dùng loại thuốc nào.
Sau khi tiêm thuốc cho Trần Nhạc Nhung, không lâu sau, cơ thể cô đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là vẫn chưa hạ sốt nhanh như vậy.
Cô sốt đến 40 độ, nếu như bọn họ xử lấy chậm trễ một chút nữa, rất có thể sẽ sốt đến viêm phổi, cũng may là lúc trước bác sĩ đã cho cô dùng thuốc kháng sinh, đồng thời thực hiện các biện pháp hạ sốt kịp thời.
Trần Nhạc Nhung không còn sốt cao nữa, thế nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian ngắn không hạ sốt được, bác sĩ cũng rất sốt ruột, thế nhưng có sốt ruột cũng không làm gì được, thể chất của cô rất đặc biệt, không thể dùng thuốc quá liều, chỉ đành để cho cô từ từ hạ sốt.
Trần Nhạc Nhung bị sốt đến mơ màng, thế nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Anh Liệt, không dễ gì Nhung Nhung mới tìm được anh, anh không thể không quen biết Nhung Nhung.”
Từ lúc Lâm Thiến Thiến phát hiện Trần Nhạc Nhung bị bệnh, tin tức cô bị cảm sốt đã truyền tới chỗ của Tổng thống, vì vậy mà bác sĩ riêng của Tổng thống đã xuất hiện trong nhà họ Lâm, khám bệnh cho Trần Nhạc Nhung.
Lúc này, ngài Tổng thống đang đón tiếp khách nước ngoài, bỗng dưng nghe thấy tin Trần Nhạc Nhung trong lúc hôn mê vẫn còn nhớ anh Liệt của cô.
Tim của anh siết chặt lại, cơn đau từ tim lan rộng ra toàn thân, bàn tay đang buông lỏng bên người bỗng nắm chặt lai.
Những năm gần đây, anh vẫn luôn cố gắng hơn bất kỳ ai, chẳng phải là vì anh muốn có đủ năng lực để bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ sao.
Thế nhưng bây giờ anh đang làm gì đây?
Nhung của anh bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, vậy mà anh không ở bên cạnh chăm sóc cô.
Cũng bởi vì một câu nói của Trần Nhạc Nhung, mà trong hội nghị gặp mặt khách nước ngoài, ngài Tổng thống từ trước tới nay luôn làm việc khiêm tốn cẩn trọng, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng thất thần.
“Thưa ngài Tổng thống, ngài đang đón tiếp khách nước ngoài, hơn nữa còn đang truyền hình trực tiếp, nhân dân cả nước đều đang nhìn ngài. Công dân trong nước đều ủng hộ ngài, bởi vì ngài là một vị Tổng thống tốt có thể cho bọn họ thấy hy vọng. Chính vì như vậy, nhân dân trong nước càng kỳ vọng ngài cao hơn.” Là một nhà ngoại giao xuất sắc, hơn nữa còn là người đáng tin cậy nhất ở bên cạnh Tổng thống, Bùi Huyên Trí đúng lúc nhắc nhở ngài Tổng thống của bọn họ.