Quyền Nam Dương nhíu mày, mắt phượng dưới mặt nạ khẽ híp lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén dọa người.
Anh đảo mắt một vòng từ trái sang phải, nhưng không nhìn thấy người anh muốn tìm.
Nơi này hỗn loạn phức tạp như thế, cô bé Trần Nhạc Nhung chạy đi đâu rồi? Không tìm thấy cô bé, trong lòng Quyền Nam Dương hơi bực bội và bất an.
"Thưa ngài?" Quyền Nam Dương đứng đó không nhúc nhích, tất nhiên vệ sĩ sau lưng anh cũng không dám động, chỉ hỏi một câu thăm dò.
"Chia ra đi tìm người." Quyền Nam Dương nói, âm thanh âm vừa ra khỏi miệng thì anh đã liếc thấy trong góc khuất của sàn nhảy một bóng dáng quen thuộc.
Dù ánh đèn lờ mờ, dù có rất nhiều người, dù cho cô đeo mặt nạ... nhưng Quyền Nam Dương vẫn nhận ngay ra cô.
Có một số người, rõ ràng đã rất lâu chưa gặp; có một số việc, rõ ràng rất lâu chưa xảy ra; rõ ràng đã rất lâu, thời gian sắp lãng quên họ, nhưng người và việc lúc ấy giống như đã in dấu trong cơ thể anh, khắc cốt ghi tâm như vậy.
Dù trải qua bao nhiêu việc, dù trải qua bao nhiêu thời gian, chẳng những dấu ấn ấy không mờ đi mà càng khắc càng sâu.
Đứa bé trắng nõn nà năm đó, Nhung Nhung đã khắc sâu dấu ấn trong lòng Quyền Nam Dương, dù trải qua thời gian bao lâu, dù anh tiếp xúc bao nhiêu người, anh vẫn không thể quên đi bóng dáng của cô.
Bây giờ, đứa bé trắng nõn Nhung Nhung đó đã trưởng thành, vượt qua trăm núi nghìn sông đến bên cạnh anh. Anh hận không thể khảm cô vào trong máu thịt của mình, như vậy anh cũng không cần lo lắng cô sẽ rời xa mình nữa.
Anh muốn cả đời chiều chuộng cô gái nhỏ ngay cách anh không xa. Lúc này anh có thể nhân đêm tối, nhân dịp đông người, nhân dịp hỗn loạn hiếm có, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, bảo vệ cô.
Nhưng khi anh đang do dự thì một người đàn ông đeo mặt nạ đã lẳng lặng đi đến bên cạnh Trần Nhạc Nhung.
Đúng lúc cô không hề biết gì, người đàn ông lặng lẽ vươn tay, mục tiêu chính là eo thon của Trần Nhạc Nhung.
Trong ánh điện lập lòe, Quyền Nam Dương không nghĩ được gì nữa, thân phận gì, trách nhiệm gì, sứ mệnh gì... anh đều quên hết.
Giờ đây, anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng chàm Nhung Nhung của anh.
Bé yêu của anh, tất nhiên chỉ có thể thuộc về mình anh.
"A." Người đàn ông muốn lợi dụng Trần Nhạc Nhung, chẳng những không chạm được tới cô mà còn bị một bàn tay cứng như sắt bắt lấy, đau đến mức anh ta hét thảm một tiếng.
Quyền Nam Dương chỉ hơi dùng sức thì đã nghe thấy tiếng xương của người đàn ông đó vỡ vụn, anh không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi không dám nữa, không dám nữa..." Người đàn ông không ngừng cầu xin tha thứ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và hoang mang.
Quyền Nam Dương hơi dùng sức vặn một cái, cánh tay của người đàn ông bị trật khớp, cánh tay lủng lẳng ở đầu vai anh ta.
Người đàn ông bị dọa đến mức ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói. Đây là nhà họ Bùi, anh ta không dám chọc vào, nếu dám ở chỗ này gây chuyện, chắc chắn thân phận rất lớn.
Quyền Nam Dương buông anh ta ra, lạnh lùng: "Cút!"
Được thả ra, người đàn ông hốt hoảng bỏ chạy, chạy mấy bước mới dám quay đầu nhìn lại, muốn xem rốt cuộc người đàn ông thế nào mới có khí thế mạnh mẽ như thế.
Vừa nãy, chẳng qua người đó mới nói vẻn vẹn một chữ mà thôi, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy chỉ cần người đó mở miệng thì có thể anh ta sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Khi quay đầu nhìn lại, người đàn ông chạm vào ánh mắt bén nhọn của Quyền Nam Dương, dọa anh ta giật mình quay đầu bỏ chạy, cũng không dám quay đầu nhìn lung tung nữa.
Đuổi được tên đàn ông muốn thừa cơ lợi dụng đi, Quyền Nam Dương lặng lẽ trấn giữ bên cạnh Trần Nhạc Nhung, không cho phép bất kỳ kẻ nào có cơ hội tiếp cận cô nữa.
Vì đây là sàn nhảy, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, chuyện vừa xảy ra cùng lắm là nhạc đệm đêm nay của Nhung Nhung, không ai chú ý tới.
Không, không phải không ai chú ý tới, người chủ tổ chức buổi vũ hội đêm nay đang theo dõi, thấy được tất cả mọi việc vừa xảy ra trong phòng.
"Đông Minh, cậu đừng tới gần đứa bé kia nữa, lập tức quay lại." Quyền Đông Minh vừa mới rời khỏi Trần Nhạc Nhung đi toilet một lát, lúc từ toilet đi ra, tiếng gọi của Bùi Huyên Trí vang lên trong bộ đàm.
"Tại sao?" Anh ta không hiểu, đứa bé đó đã tin tưởng thân phận của anh ta, khoảng cách cuối cùng giữa họ đã sắp được xuyên thủng, lúc này tại sao lại muốn anh ta rút đi?
Bùi Huyên Trí giận dữ: "Cậu quay về trước đã."
Quyền Đông Minh nói: "Cậu Bùi, kế hoạch của chúng ta sắp thành công rồi."
Lần này, Quyền Đông Minh không muốn nghe lệnh của Bùi Huyên Trí nữa, anh ta muốn tiếp tục trở lại bên cạnh Trần Nhạc Nhung, cô bé đó vẫn còn chờ anh ta ở trong góc.
"Cậu ta đã tới rồi." Bùi Huyên Trí nói.
Anh ta chỉ nói là "cậu ta đã tới", không nói là ai tới, nhưng vẫn khiến Quyền Đông Minh dừng bước không đi về sàn nhảy nữa.
Vì Quyền Đông Minh rấ rõ người Bùi Huyên Trí nói tới là ai.
Người này chính là anh họ mới nhậm chức tổng thống của anh ta Quyền Nam Dương, anh mới là “anh Liệt” thật sự trong miệng cô bé kia.
Anh Liệt chân chính đã tới, đương nhiên, anh Liệt giả... chỉ có thể ngoan ngoãn rút lui, để lại không gian cho họ.
"Sao anh ấy đột nhiên lại tới?" Trở lại phòng quan sát, Quyền Đông Minh cầm lấy chai rượu bên cạnh ực một hớp, bất mãn hỏi.
"Biết được tin đứa bé đó tới đây, cậu ta không đến mới kỳ lạ." Bùi Huyên Trí nhìn màn hình giám sát, nhìn người đàn ông mang mặt nạ nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ đó.
Anh ta chỉ nghĩ đến làm thế nào dẫn hai đứa bé đó tới vũ hội, nhưng lại quên ngăn tin tức hai cô đến đây truyền đến tai ngài tổng thống.
Lần này là ngoài ý muốn, lần sau nhất định anh ta không thể để việc ngoài ý muốn như này xảy ra.
Quyền Nam Dương đứng ngay phía sau đứa bé đó, lẳng lặng nhìn cô... Dù cách màn hình, dù còn cách mặt nạ, Bùi Huyên Trí cũng có thể nhìn ra tình cảm sâu đậm trong mắt anh.
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
Bùi Huyên Trí thầm kêu vài tiếng xong rồi, tỉnh cảm của Tổng thống của họ đối với đứa bé này sớm đã thay đổi, sớm đã không còn đơn thuần là thích sự mềm mại đáng yêu của cô.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ mặc như vậy à? Kế hoạch của chúng ta cứ bỏ đi như vậy sao?" Quyền Đông Minh cũng nhìn thấy Quyền Nam Dương trong màn hình, giọng điệu chất vất càng thêm bất mãn.
"Đương nhiên không cứ bỏ mặc như vậy." Bùi Huyên Trí nói.
Anh ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách để đứa bé đó rời đi, càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể để cô ở lại nước A nữa, không phải ai cũng không biết, cô sẽ làm thay đổi vận mệnh tương lai của nước A như thế nào.
"Sau đây, chúng ta phải làm thế nào?" Quyền Đông Minh nắm chặt nắm đấm: "Anh ấy vừa mới nhận chức, bây giờ tình hình đang không ổn định."
"Cậu Đông, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu tức giận như thế, rốt cuộc là vì cậu cũng coi trọng cô gái đó hay là cậu chỉ không muốn nhìn thấy cậu Ba đi nhầm đường?" Bùi Huyên Trí hỏi một vấn đề vô cùng nhạy cảm.