Đây là bài hát mà Trần Nhạc Nhung cực kỳ thích nghe khi còn nhỏ, cô lúc nhỏ rất thích bài này, đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ, cho nên không cần nghĩ nhiều anh liền cất giọng hát.
"Hay quá." Trần Nhạc Nhung nũng nịu hát.
Tuy cô lớn rồi nên không còn thích những bài hát thiếu nhi nữa, nhưng với cô mà nói, không phải là nghe bài hát mà là nghe giọng hát của anh Liệt.
"Thôi, Nhung Nhung ngủ ngon nhé, nhắm mắt lại đi nào." Anh nói, cô liền làm y theo lời anh nói, tựa hồ như lại nhớ đến năm xưa, cô vẫn còn muốn nghe anh Liệt gọi cô một tiếng bé Nhung.
Những bài hát thiếu nhi này đều là những bài mà năm xưa, Liệt đã học được trong những ngày ở bên cạnh cô, đã nhiều năm nay không hát lại, nhưng vừa mới ngân nga liền thấy thân thuộc.
Anh khẽ ngân nga, Trần Nhạc Nhung khẽ ê a mấy tiếng thoải mái ở đầu bên kia điện thoại, khẽ nhướng mày rồi vui vẻ chìm vào giấc mộng.
Ngân nga hết bài, thì đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng thở đều đều, anh Liệt khẽ gọi một tiếng: "Nhung Nhung?"
"Anh Liệt, Nhung Nhung thích anh, rất thích rất thích." Giọng nói nũng nịu của cô từ trong điện thoại vang vào tai anh rõ ràng rành mạch.
Thì ra cô nhóc đó đang ngủ, ngay cả trong mộng cũng nói thích anh.
"Uhm." Anh gật đầu, không tự chủ được liền dí sát di động vào lỗ tai: “Anh Liệt biết rồi, Nhung Nhung ngủ ngon!"
Cho dù chúc ngủ ngon rồi nhưng anh vẫn không nỡ cúp điện thoại, cứ để yên như vậy để được nghe tiếng thở của cô, mãi đến khi không thể không cúp điện thoại, rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Bởi vì có anh Liệt hát ru cho mình nên Trần Nhạc Nhung vui vẻ đi ngủ, suốt cả đêm nằm ngủ mà khóe miệng vẫn mỉm cười.
Buổi tối ngủ ngon giấc nên vừa mới tỉnh lại thì đã sang buổi chiều, đúng là hôm nay cô đã phát huy được khả năng ngủ nghê của mình đến cực hạn rồi.
"Nhạc Nhung, tại sao tối qua cậu bỏ lại tớ mà về?" Lâm Thiến Thiến nhìn Trần Nhạc Nhung oán trách: “Cậu không biết là mình đã tìm cậu lâu thế nào đâu, tìm không thấy cậu, tớ sợ muốn khóc. Nếu không phải chú Bùi nói cho tớ biết, cậu đã về trước thì tớ cũng không biết phải làm gì nữa.”
"Thiến Thiến, xin lỗi mà!" Trần Nhạc Nhung ôm Lâm Thiến Thiến một cái rồi cười cười xin lỗi: “Đêm qua hơi đau bụng nên mình phải đi về sớm.”
"Cậu đau bụng sao? Bây giờ còn đau không? Có cần tớ kêu bác sĩ đến khám không?" Vừa nghe Trần Nhạc Nhung đau bụng, Lâm Thiến Thiến liền lo lắn đến mức mặt đỏ hết cả lên.
Trần Nhạc Nhung xin lỗi nói: "Thiến Thiến, tớ không sao. Cậu đừng lo lắng, bằng không tớ sẽ áy náy đấy.”
Bởi vì vẫn chưa biết rốt cuộc anh Liệt có thân phận gì, mà chuyện gặp được anh Liệt cũng rất kỳ quái.
Cho nên Trần Nhạc Nhung tạm thời không muốn nói cho Lâm Thiến Thiến, đành phải nói dối đại khái, nào ngờ cô nàng này lại tưởng thật.
"Cậu không sao là tốt rồi." Lâm Thiến Thiến gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc: “A, đúng rồi, anh Đông Minh có đến đây."
"Là ai?" Trần Nhạc Nhung đặt hết tâm tư lên người anh Liệt nên cô thật sự không có một chút ấn tượng nào về anh Đông Minh mà Lâm Thiến Thiến nói.
"Chính là anh Đông Minh mà tối qua cứ theo bên cạnh tụi mình ấy." Lâm Thiến Thiến rất muốn khinh thường Trần Nhạc Nhung, tại sao trí nhớ lại kém hơn cô chứ.
"Là anh ấy." Trần Nhạc Nhung khẽ lên tiếng rồi bận rộn ăn mứt dâu tây thơm ngào ngạt.
Vừa ăn mứt dâu tây, Trần Nhạc Nhung vừa khoái trá nghĩ, anh trai Lâm Thành Thiên của Lâm Thiến Thiến tiếp đãi khách rất là chu đáo, ngay cả việc cô thích ăn dâu tây mà cũng nghĩ đến.
Đương nhiên, cô bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung không thể tưởng tượng được số dâu tây này là ngài tổng thống bảo người ta chuẩn bị, bởi vì anh biết cô thích ăn dâu tây nên cho dù ở nơi đất khách quên người cũng muốn tạo cho cô cảm giác như ở nhà.
"Nhạc Nhung, anh Đông Minh nói mời chúng ta đi chơi, cậu có đi không?" Lâm Thiến Thiến sáp tới gần Trần Nhạc Nhung, hỏi tiếp.
"Không đi." Trần Nhạc Nhung từ chối thẳng.
"Nhạc Nhung, anh Đông Minh thật lòng muốn mời chúng ta đi. Nếu chúng ta đi thì anh ấy sẽ rất thất vọng." Lâm Thiến Thiến rất muốn đi, nếu Trần Nhạc Nhung không đi, thì có lẽ anh của cô cũng sẽ không cho cô đi.
"Lâm Thiến Thiến, đây là logic kiểu gì vậy? Người ta mời mình đi chơi thì mình nhất định phải đi sao, người ta không thất vọng mà là mình sẽ không được thoải mái đó.” Từ trước đến nay, Trần Nhạc Nhung vốn không phải là người tình nguyện để cho mình bị oan uổng.
"Nhưng mà nhưng mà..." Nếu luận về tài ăn nói, Lâm Thiến Thiến làm sao nói lại Trần Nhạc Nhung được, chỉ có thể giương mắt chớp chớp nhìn cô lo lắng.
"Nhung Nhung..." Quyền Đông Minh không mời mà tới.
Sau khi vào nhà, Quyền Đông Minh liền nở nụ cười nhẹ, nhất là hai tiếng Nhung Nhung nghe rất dịu dàng, nghe như thể anh ta chính là anh Liệt vậy.
Trần Nhạc Nhung ghê tởm nổi da gà toàn thân, ngoại trừ người nhà của cô và Liệt thì cô vốn dĩ không thích người khác gọi cô như vậy.
Trần Nhạc Nhung biết anh ta không phải là anh Liệt của cô, vốn không muốn đáp lại anh ta nhưng thầm nghĩ, người này hôm qua đã lừa cô, quan trọng hơn nữa là anh ta biết chuyện giữa cô và anh Liệt, cho nên cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được.
Tại sao anh ta phải giả bộ làm anh Liệt của cô chứ?
Vì cái gì chứ?
Trần Nhạc Nhung suy nghĩ nhanh trong đầu, nếu muốn biết mục đích của người đàn ông này là gì thì cách tốt nhất chính là tương kế tựu kế, xem rốt cuộc trong hồ lô của bọn họ đang bán thuốc gì?
"Anh Đông Minh tới rồi!" Ngụy trang cảm xúc thật của một người cũng chính là chương trình học mà Trần Nhạc Nhung tự mình tập luyện mấy năm nay. Bởi vậy hai tiếng Đông Minh nghe mới ngọn ngào giòn tan làm sao.
"Uhm, anh đến rồi." Quyền Đông Minh gật gật đầu, rồi ngồi xuống phía đối diện đối phương: “Nhung Nhung, tối nay nhà hát lớn quốc gia có diễn một vở vô cùng đặc sắc, em có hứng thú cùng đi xem không?"
Ngoại trừ anh Liệt, thì bé Nhung chẳng có hứng thú với bất kỳ thứ gì ở anh, rất muốn thẳng thừng từ chối Quyền Đông Minh, nhưng cô rất muốn biết bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?
Là muốn hại cô?
Hay là muốn hại anh Liệt của cô?
Muốn đối phó với cô thì cô cũng không thèm chấp bọn họ, nhưng nếu người mà bọn họ muốn đối phó là anh Liệt của cô thì cô tuyệt đối sẽ không dễ gì tha thứ.
Vì thế Trần Nhạc Nhung gật gật đầu, mỉm cười: "Được chứ. Anh Đông Minh đã mời thì sẽ không có chuyện em không đi.”
"Uhm, vậy em ăn cơm trước đi, ăn xong anh sẽ đưa em ra ngoài chơi, buổi tối lại cùng nhau đi xem kịch." Quyền Đông Minh nhìn Trần Nhạc Nhung, đánh giá cô một cách kỹ lưỡng.
Cô cũng chẳng có gì khác thường, tối hôm qua chắc cô đã xem anh ta và Quyền Nam Dương là một người.
Hơn nữa Quyền Nam Dương có rất nhiều chuyện phải cố kỵ nên cũng không dám ra nhận cô, cho nên kế hoạch của bọn họ có thể tiếp tục tiến hành.
"Liệt... Anh Đông Minh, em vẫn chưa quen với nơi này, về sau xin anh giúp đỡ nhiều hơn." Trần Nhạc Nhung cố ý nói sai một chữ, chính là muốn cho Quyền Đông Minh hiểu lầm.
Anh ta kết hợp với Bùi Huyên Trí diễn trò khiến cô mắc câu, nếu không phải anh Liệt thật sự đột nhiên xuất hiện, thì cô đã trúng kế của bọn họ thật rồi.
Nếu bọn họ chơi cô...
Thì cô sẽ không khách sáo với bọn họ nữa.
Trần Nhạc Nhung cười trông ngây thơ vô tội lại đáng yêu, nhưng trong đầu cô đã sớm nảy ra biện pháp đối phó với bọn họ rồi.