“Nhung, em không cần nói gì, chúng ta tự hiểu là được.” Quyền Đông Minh thấy Trần Nhạc Nhung đặt hai tay lên đùi, nuốt nước bọt liền muốn ôm cô an ủi. Nhưng khi anh vừa định vòng tay ra thì Trần Nhạc Nhung quay người lại nói: “Anh Đông Minh, anh nên biết rõ lí do vì sao mà em đến nước A.”
Trần Nhạc Nhung biết rõ Quyền Đông Minh muốn làm gì, xem ra vừa rồi sự cảnh cáo mà cô dành cho anh ta vẫn chưa đủ cứng rắn nên anh ta vẫn muốn lợi dụng cô.
“Anh đùa thôi.”
Mọi thứ tốt nhất Trần Nhạc Nhung chỉ muốn dành cho anh Liệt, còn những người khác thì đừng hòng, đặc biệt là tên chỉ toàn mưu đồ những chuyện xấu xa này.
Quyền Đông Minh rụt tay lại, cười ngại ngùng nói: “Anh…anh không rõ, nhưng anh bằng lòng nghe em nói.”
“Em đến là để tìm anh Liệt của em, nhưng anh Liệt lại cho rằng em và anh ấy không quen biết nên nhất quyết không chịu gặp mặt.” Trần Nhạc Nhung cắn môi nói về chuyện của anh Liệt. Cô ấy vì chuyện này thực sự rất buồn. Tuy nhiên lúc này đây cô đang giả bộ vô cùng đau khổ, bởi mục đích là muốn diễn cho Quyền Đông Minh xem.
“Nhạc Nhung, anh…”
“Anh Đông Minh, có những điều không nói ra làm em cảm thấy rất bức bối. Em muốn nói cho anh Liệt biết em không hề quên anh ấy, em vẫn luôn đi tìm anh ấy.” Trần Nhạc Nhung càng nói càng đau lòng, trông bộ dạng cô như sắp khóc.
Đúng chỉ là diễn kịch, nhưng không thể quên rằng cô út của cô là một diễn viên phim truyền hình rất nổi tiếng. Không rõ những năm gần đây cô út đã có được bao nhiêu giải thưởng, nhưng với tư cách là người cháu được cô út yêu thương nhất, Trần Nhạc Nhung cũng học được chút ít tài diễn xuất. Không dám nghĩ tới việc được khen thưởng, nhưng để lừa những người như thế này thì cô vẫn có thể làm được.
Nghe Trần Nhạc Nhung nói Quyền Đông Minh có chút kích động, nhưng sau đó lại có chút nghi ngờ. Dù sao thì anh cũng không phải là tên ngốc, anh được sinh ra trong gia đình hào môn, cũng phải đấu trí với không ít người. Quyền Đông Minh thực sự muốn xác thực xem cô gái này rốt cuộc là thực sự tin rằng anh là anh Liệt của cô không hay là đang muốn thử anh. Muốn vậy thì cách tốt nhất là lại gần tiếp xúc với cô.
Nghĩ xong, Quyền Đông Minh liền ghé sát về phía Trần Nhạc Nhung, vòng tay khoác lên vai cô rồi kéo cô ngả về phía anh.
Lúc mà Quyền Đông Minh đặt tay lên vai, Trần Nhạc Nhung muốn ngay lập tức đẩy tay anh ta ra, nhưng nếu làm vậy thì cũng đồng nghĩa với việc lãng phí bao công sức diễn của cô. Bỏ đi, cứ để cho anh ta ôm một chút, dù sao thì cô cũng mặc áo dày, anh ta cũng sẽ không lợi dụng được cô…thế nhưng, thế nhưng lúc nãy cô mới nghĩ ra rằng bàn tay của Quyền Đông Minh là không hề để nguyên một chỗ. Tay anh ta động vào eo cô, đã thế lại không hề ngần ngại véo nhẹ… Trần Nhạc Nhung cắn răng tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn. Cô vẫn tiếp tục chịu đựng, đến khi cô không thể kiềm chế được nữa thì Quyền Đông Minh tức thời rút tay về.
Anh nhìn Trần Nhạc Nhung đầy tình cảm nói: “Nhạc Nhung, anh Liệt mà em đang tìm kiếm giờ đang đứng trước mặt em, anh chính là anh Liệt của em.”
Nhìn xem, khả năng diễn xuất của anh ta xem ra cũng không tồi. Nếu như trước đây Nhạc Nhung chưa hề gặp anh Liệt thật thì có lẽ cô cũng đã bị lừa. Cuối cùng thì cũng biết rõ kẻ mạo danh anh Liệt, vậy tiếp theo anh ta muốn làm gì? Lẽ nào anh ta muốn mê hoặc cô? Hay là muốn cô đi đối phó với anh Liệt thật? Hay thậm chí anh ta đang có mục đích xấu xa nào khác mà cô không hề nghĩ tới? Anh ta rốt cuộc muốn gì trong lúc này Trần Nhạc Nhung vẫn chưa thể đoán ra.
Nhưng không sao cả, trong khoảng thời gian này cô vẫn ở lại Lâm Hải Thành, vẫn có thời gian để chơi với anh ta, đợi đến khi anh ta lòi cái đuôi cáo của mình ra. Không chỉ riêng anh ta, còn có cả tên Bùi Huyên Tri – người cũng diễn với anh ta tối hôm nay nữa, nói không chừng hắn ta mới là tên cầm đầu đằng sau. May mắn vì vừa nãy cô đã nhẫn nhịn được, nếu không thì tên cáo già này vẫn sẽ tiếp tục thử lòng cô.
“Anh Đông Minh, em biết mà, em biết anh Liệt chính là anh mà.” Lúc này, cô phải ôm Anh Liệt mới đúng, thế nhưng anh Liệt này là giả, cô không muốn lại gần anh ta. Vậy phải làm như thế nào đây?
Thôi được, để cho anh ta ôm vậy. Cô để cho anh ta ôm rồi nói: “Anh Đông Minh, nhiều năm trôi qua mà anh vẫn còn nhớ em, em thực sự cảm thấy rất vui.”
Nói xong cô liền vội tách ra, Quyền Đông Minh có vẻ thất vọng định nói gì đó thì Trần Nhạc Nhung liền giơ tay lên chỉ đoạn kịch mà họ chưa xem: “Anh Đông Minh, đây là Lương Chúc sao?”
Trên sân khấu, vở kịch đang biểu diễn là Lương Chúc… là một trong những vở kịch mà Trần Nhạc Nhung không thích nhất, đồng hạng với La Mật Âu và Chu Lệ Diệp. Cô không rõ là thời thế gây nên bi kịch hay là con người tạo nên bi kịch, nhưng dù sao thì cô không thích bi kịch. Trần Nhạc Nhung cho rằng, bất kể là chuyện gì nhất định phải cố gắng đạt được, nỗ lức hết mình, kể cả kết quả cuối cùng có không như mong đợi nhưng chỉ cần đã cố gắng thì sẽ không thấy hối hận. Cũng giống như chuyện của cô với anh Liệt, anh Liệt không nhận ra cô, cô cũng không đi tìm anh ấy thì cả đời này hai người chỉ có thể thầm thương trộm nhớ đối phương, đợi đến lúc già cũng chỉ có thể thở dài nuối tiếc. Vì thế bất luận ra sao Nhạc Nhung cũng quyết tâm cố gắng tìm bằng được anh Liệt, không cần biết anh ấy đang ở đâu cô cũng sẽ đi tìm, cả đời này anh ấy chỉ có thể là của cô.
Quyền Đông Minh xích lại gần Nhạc Nhung hơn: “Nhạc Nhung…”
“Anh Đông Minh, em biết thời gian trôi qua đã rất lâu rồi, anh cũng sẽ thay đổi, anh Liệt của em cũng đã thay đổi rồi nhưng em vẫn sẽ mãi ghi nhớ những điều mà anh làm cho em.”
Nhạc Nhung cười nói tiếp: “Anh Đông Minh, Nhạc Nhung đã lớn rồi, không giống với Nhạc Nhung của lúc trước nữa, sẽ không bám lấy anh từ sáng cho tới tối nữa. Còn anh nữa, anh cũng không còn trẻ nữa, đã tìm chị dâu cho em chưa?”
Trần Nhạc Nhung đã nói rõ, cho dù Quyền Đông Minh có mạo danh là anh Liệt của cô nhưng cô nói rằng cả hai đều đã lớn, cần phải chú ý đến khoảng cách giữa nam và nữ, không thể tùy tiện ôm nhau. Cách mà Trần Nhạc Nhung từ chối Quyền Đông Minh rất thông minh, hợp lẽ nên Quyền Đông Minh chỉ còn cách nhẫn nhịn và cố gắng làm một người anh tốt: “Anh cũng muốn nói với em rằng, không cần biết bao nhiêu năm đã trôi qua, không quan tâm con người chúng ta đã thay đổi như thế nào, chỉ cần Nhạc Nhung cần anh Liệt, anh Liệt luôn ở bên cạnh bảo vệ em.”
“Cảm ơn anh, Đông Minh! Có thể quen anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời này.” Anh Liệt của cô ấy nhất định sẽ bảo vệ cô, điều này không cần đến anh ta nói.
Quyền Đông Minh: “Nhạc Nhung, anh có đồ muốn tặng cho em.”
Trần Nhạc Nhung tỏ ra rất háo hức: “Là thứ gì vậy?”
“Em không cần gấp, đợi một lát nữa rồi sẽ biết.” Quyền Đông Minh mỉm cười với cô rồi ra hiệu với nhân viên ở đó.
Lúc ấy tất cả các đèn ở khán phòng đột nhiên tắt hết, cả hội trường trở nên im lặng. Vài giây sau, giai điệu lãng mạn vang lên.
“Nhạc Nhung, em nhìn sân khấu đằng kia kìa.” Quyền Đông Minh đưa tay ra nắm tay của Trần Nhạc Nhung nhưng lại không thấy gì.
“Nhạc Nhung, em đâu rồi?”
Quyền Đông Minh nhớ rõ ràng trước lúc đèn tắt Trần Nhạc Nhung vẫn ngồi ở đó, tại sao đèn mới tắt được vài giây, cô đã biến mất rồi?