Anh muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình không phải là ngày một ngày hai mà là cả đời, tuyệt đối sẽ không thả cho cô rời đi.
Nhưng con đường sau này vẫn có rất nhiều nhấp nhô trắc trở, không ai trong bọn họ biết sẽ có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể tự nhủ với mình, bất kể gặp phải chuyện gì đều không nên tùy tiện buông tha quyết tâm muốn ở cùng với đối phương.
...
Ở trong trí nhớ của Trần Nhạc Nhung, cô đã không nhớ được anh Liệt có cùng ăn cơm với cô không.
Khi anh Liệt ngồi ở bên cạnh của cô cùng cô ăn cơm, cô cũng quên cả động đũa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Cô muốn ghi nhớ hết động tác của anh, dáng vẻ của anh ở trong đầu, về sau nếu chẳng may anh ra đi, bất kể có xa anh bao lâu, cô cũng không thể quên anh nữa.
"Có phải những món ăn này không hợp với sở thích của em không?" Có lẽ ánh mắt cô quá mức chăm chú nóng bỏng, anh nhìn thấy cũng có chút không được tự nhiên, Quyền Nam Dương chậm rãi ngẩng đầu hỏi cô.
"Không có gì không hợp sở thích." Trần Nhạc Nhung lắc đầu, cười giống như một bông hoa nở rộ vậy: “Được ở cùng với anh Liệt, bất kể ăn gì với em cũng là đồ ngon vật lạ cả."
"Nếu vậy thì em phải ăn thêm một chút đi, đừng để mới đến nước A không được một tháng lại gầy rồi." Quyền Nam Dương cầm chén múc canh và đưa cho cô: “Về sau anh sẽ cố gắng bớt thời gian ăn cơm với em."
"Thật sao?" Vẻ mặt Trần Nhạc Nhung đầy chờ mong.
"Đương nhiên là thật rồi." Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, anh cũng cười, lại gắp thức ăn bỏ vào trong bát của cô: “Về sau không cho phép em lại để bụng đói nữa, nếu đói bụng, tất cả mọi người sẽ lo lắng cho em đấy."
"Vâng vâng vâng, về sau em sẽ không như vậy nữa." Trần Nhạc Nhung liên tục gật đầu, xích lại gần Quyền Nam Dương một chút: “Anh Liệt, có anh ở bên cạnh Nhung Nhung, bất kể trước mắt có khó khăn thế nào, Nhung Nhung đều sẽ cố gắng chinh phục, tuyệt đối không lùi bước."
Không cần để ý tới chuyện vợ chưa cưới nào đó, cứ đi cùng với anh Liệt, tất cả khó khăn đều sẽ giải quyết được, nhất định sẽ giải quyết được, Trần Nhạc Nhung tự nói với mình như vậy.
Chỉ cần trái tim trong lồng ngực kiên định, như vậy cô sẽ không lùi bước nữa, sẽ không do dự nữa, cô sẽ lấy ra tinh thần không chịu thua trong xương cốt của mình để xông qua tất cả rào cản, thành công đứng ở bên cạnh anh Liệt, cùng anh vui vẻ cười nhìn thế gian ấm lạnh nhộn nhịp.
Reng reng reng…
Điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Trần Nhạc Nhung nghiêng đầu nhìn qua, thấy trên màn ảnh hiện ra số điện thoại mà cô nhớ kỹ ở trong đầu, nhưng sau khi cô rời nhà trốn đi thì không hề gọi tới điện thoại của cô nữa.
Sau khi cô rời nhà trốn đi, ba vẫn chưa từng liên hệ với cô, cô biết ba đang giận mình, rất tức giận đấy.
Sao hôm nay ba có thể đột nhiên gọi điện thoại cho cô được?
Là do ba biết cô vào ở trong nhà của anh Liệt nên mất hứng sao?
Nếu đúng là vậy thì tiêu rồi!
"Là ai gọi tới vậy?" Quyền Nam Dương thấy cô nhíu mày liền lo lắng nói: “Em không nghe máy sao?"
"Không nghe." Trần Nhạc Nhung lắc đầu, trượt nút từ chối nghe máy trên màn hình của điện thoại.
Anh Liệt không biết ba của cô "đáng sợ" tới mức nào đâu. Nếu như ba gọi điện thoại tới bảo cô quay về New York, cô không quay về thì chắc hẳn sáng sớm ngày mai cô sẽ bị người xách từ trong chăn mang về New York.
Ba của cô đúng là một người làm cho người ta yêu, người ta kính, còn cả khiến người ta sợ hãi nữa.
"Là ba em gọi tới à?" Có thể làm cho cô nhóc này rầu rĩ thành như vậy, ngoại trừ ba cô thì không người nào có thể làm được: “Ba em không đồng ý cho em tới nước A tìm anh sao?"
"Ừ." Trần Nhạc Nhung thành thật gật đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, uất ức.
Ba cô không phải là không đồng ý, quả thật chính là một triệu lần phản đối. Có đôi khi cô thậm chí đã nghĩ, có phải ba cô muốn cô lấy Trần Dận Trạch trong nhà hay không nữa.
Bởi vì Trần Dận Trạch là người con nuôi khiến cho ba vô cùng hài lòng, bất luận là trên phương diện sinh hoạt hay trong công việc, biểu hiện của Trần Dận Trạch đều vô cùng xuất sắc, rất được lòng ba.
Nếu ba cảm thấy tương lai Trần Dận Trạch có thể gánh vác được trọng trách của Thịnh Thiên, lại không muốn hoàn toàn giao Thịnh Thiên của nhà họ Trần đến tay một người không có liên quan tới huyết thống, vậy thì để cô lấy Trần Dận Trạch chính là lựa chọn tốt nhất.
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng Trần Nhạc Nhung lại cực kỳ buồn bực, không muốn tin tưởng mình ở trong lòng ba còn không quan trọng bằng Thịnh Thiên của ông.
"Nhung Nhung!" Khi cô đang lo lắng, anh Liệt ôm cô vào trong lòng nói: “Em không cần lo lắng đâu, tất cả còn có anh mà. Bất kể là ai, kể cả ba em cũng không thể ngăn cản em đến bên cạnh anh được."
Từ nhiều năm trước, Quyền Nam Dương đã biết Trần Việt không thích anh ở lại bên cạnh Nhung Nhung nhỏ.
Bằng không, sao tin tức anh không gặp nạn vẫn mãi không được truyền đến nhà họ Trần, tin tức liên quan tới chuyện anh từng xuất hiện ở Giang Bắc cũng sẽ không bị người khác xóa sạch như vậy.
Rất nhiều chuyện đều đang nói cho anh biết, Trần Việt không chào đón anh xuất hiện ở bên cạnh con gái của ông.
Nhưng lại có liên quan gì chứ.
Anh nhất định phải có con gái của ông!
...
"Cậu Bùi, mới vừa nhận được tin tức, ngài Tổng thống của chúng ta đã đón cô gái kia tới chỗ ở của anh ấy ở Thông Đạt." Quyền Đông Minh xem xong tin tức mới nhận được trên điện thoại, lo lắng nhìn về phía Bùi Huyên Trí.
Bùi Huyên Trí uống cạn chén rượu, bởi vì uống quá nhanh nên chỉ một ngụm đã bị sặc tới nước mắt cũng tràn ra, hơi kích động quát: "Mọi người chúng ta cùng cố gắng giúp cậu ta, nỗ lực suốt mấy chục năm, thật vất vả mới để cho cậu ta ngồi lên vị trí này. Bây giờ cậu ta làm như thế là dự định để cho cô bé kia phá hủy tất cả mọi thứ của cậu ta sao?"
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Quyền Đông Minh cắn răng và làm một động tác cắt cổ: “Thứ tốt đẹp mấy đi nữa, một khi quấy nhiễu sự tán thành của chúng ta, như vậy cách này vĩnh viễn là cách tốt nhất."
"Giết chết cô ta sao? Anh dám à? Dù sao tôi cũng không dám động tới cô ta." Bùi Huyên Trí rót đầy rượu cho mình và lại nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Cô gái kia không phải là người bình thường, nếu như cô ta có chuyện gì không may, đừng nói tới chuyện không thể ăn nói với ngài Tổng thống của chúng ta, nhà họ Trần chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua đâu."
"Chúng ta khuyên anh ba không nghe, lại không thuyết phục được cô gái kia... Lẽ nào chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện phát triển tiếp theo chiều hướng xấu sao?" Quyền Đông Minh gào hỏi.
Anh ta thừa nhận mình rất có thiện cảm với cô gái kia, nhưng cô gái kia không thuộc về anh ta, lại thêm cô gái kia có thể sẽ làm thay đổi rất nhiều chuyện mang tính chất quan trọng, cho nên anh ta cảm thấy giết chết cô là cách tốt nhất, lại quên mất thế lực sau lưng cô.
Ngài Tổng thống khăng khăng làm theo ý mình, bọn họ lại không thể ra tay chỗ cô gái này, trong giây lát, hai người bọn họ đều im lặng. Quyền Đông Minh nhìn Bùi Huyên Trí. Bùi Huyên Trí uống hết chén rượu này tới chén rượu khác.
Sau khi uống được mấy chén, Bùi Huyên Trí chậm rãi mở miệng nói: "Còn có một người có thể giúp chúng ta."
Quyền Đông Minh: "Ai?"
Bùi Huyên Trí nói: "Cậu cả nhà họ Trần bây giờ đang quản lý bộ phận nghiệp vụ của Thịnh Thiên, được những người trong ngành đặc biệt coi trọng, năng lực cá nhân cũng rất mạnh."
"Trần Dận Trạch sao?" Quyền Đông Minh đã từng nghe qua về cậu con nuôi này của nhà họ Trần, nhưng không quá rõ về anh ta, nên không biết anh ta rốt cuộc có thể có năng lực giúp đỡ bọn họ không.
Nghĩ đến nhân vật Trần Dận Trạch này, Bùi Huyên Trí bỗng nhiên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười nói: "Theo tôi được biết, cô cả nhà họ Trần vừa đến thành phố Lâm Hải được mấy giờ ngắn ngủi, cậu cả nhà họ Trần cũng dẫn người tới theo."
Quyền Đông Minh nhất thời chưa kịp phản ứng, nghi ngờ hỏi: "Anh ta tới theo thì có liên quan gì đến chuyện của chúng ta?"
Bùi Huyên Trí mỉm cười nói: "Mục đích của cậu ta rất rõ ràng, cậu ta muốn dẫn con nhóc nhà họ Trần kia về."