"Thế nhưng... Được rồi!" Trần Nhạc Nhung không muốn làm khó anh Liệt, anh về trước, cô cũng sẽ trở về ngay.
Anh Liệt thân là Tổng thống một quốc gia, bên người có nhiều người trông coi như vậy, chắc chắn sẽ không làm để anh gặp rắc rối. Cô ở lại đây cũng không giúp được gì, rời đi sớm không để anh phải lo lắng cho cô còn tốt hơn.
"Cô Trần, mời đi bên này!" Bùi Huyên Trí lui về phía sau vài bước tay ra hiệu mời, cung kính nói.
Trần Nhạc Nhung nhìn Quyền Nam Dương, còn đinh nói gì đó, nhưng là vừa mở miệng đã nuốt ngược lời nói vào trong, quay người đi cùng Bùi Huyên Trí.
"Nhung Nhung..."
Vừa đi đến cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Liệt, Trần Nhạc Nhung bỗng dưng vui vẻ, quay đầu lại nhìn anh, cười: "Anh Liệt, không muốn để Nhung Nhung rời đi sao?"
"Anh Liệt tuyệt đối sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, em không cần lo lắng!" Quyền Nam Dương nói.
Cô vẫn chưa đi mà anh đã nhớ cô, muốn giữ cô ở bên cạnh, nhưng mà bên cạnh anh quá nguy hiểm.
"Ừ, em biết rồi." Trần Nhạc Nhung vẫn cười rạng rỡ, nhưng mà trong con ngươi đã xuất hiện một màu u ám.
...
"Cô Trần, chắc cô biết tôi là ai." Câu đầu tiên Bùi Huyên Trí nói với Trần Nhạc Nhung sau khi đi ra khỏi bệnh viện.
"Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi." Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, bầu trời âm u, giống có vẻ muốn mưa.
Bùi Huyên Trí cười nói: "Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc. Nếu như cô Trần biết tôi có lời muốn nói nói, vậy tôi cứ nói thẳng."
Trần Nhạc Nhung thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bùi Huyên Trí, điềm nhiên hỏi: "Cậu Bùi, nếu như anh muốn nói sẽ khiến tôi chủ động rời khỏi anh Liệt, tôi khuyên anh có nghĩ thì cũng đừng nghĩ, bởi vì chuyện đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra."
Giọng của cô trong trẻo dễ nghe, còn mang theo sự non nớt, nhưng hết lần này tới lần khác để cho người ta nghe được thái độ ương ngạnh.
"Teần tiểu thư quả nhiên là người thông minh, tôi còn chưa nói ra, cô đã đoán được tôi muốn nói gì rồi." Bùi Huyên Trí cũng là bánh quẩy lăn qua lăn lại nhiều năm ở chốn quan trường, không thể chỉ nghe Trần Nhạc Nhung nói một câu như vậy có thể làm cho anh ta bỏ cuộc giữa đường.
Anh ta cười cười, lại nói: "Tôi biết cô Trần là người thông minh, nhất định đã biết thân phận thật của anh Liệt nhà cô."
"Biết thì sao? Không biết thì sao?" Trần Nhạc Nhung nhấp mím môi, nụ cười càng đáng yêu ngây thơ: "Cho dù anh ấy là Tổng thống một nước, cho dù anh ấy có vị hôn thê, chỉ cần anh ấy không để tôi rời đi, chắc chắn tôi sẽ không rời đi."
Không cho Bùi Huyên Trí cơ hội lên tiếng, Trần Nhạc Nhung tiếp tục nói: "Cậu Bùi, có lẽ anh đã biết, bên cạnh anh ấy rất nguy hiểm, bất cứ khi nào cũng có thể có nguy hiểm tính mạng. Ví dụ như chuyện ngày hôm nay, một lúc nào đó cũng có thể xảy ra lần nữa."
Cô nhóc này, quả nhiên thông minh, anh ta còn chưa nói, cô đã nói trước tất cả những gì anh ta định nói. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm anh ta làm quan gặp được một cô gái trẻ tuổi vừa thông minh vừa can đảm như cô.
Đúng vậy, cô là một cô gái thông minh và gan dạ, anh ta rất thích những cô gái như vậy, nhưng mà thích là thích tính cách. Anh ta không thể để Tổng thống của mình để lại một nhược điểm chí mạng cho đối thủ.
Bùi Huyên Trí nói: "Vậy chắc cô cũng biết, Tổng thống bị thương chủ yếu đề là vì cô. Nếu như không phải cô ở bên cạnh, hôm nay cậu ấy gặp phải loại chuyện này, nhất định có thể không bị thương."
Trần Nhạc Nhung cười cười, kiên định nói: "Đúng, tôi thừa nhận. Nhưng đừng phí nước bọt nữa, trong lòng tôi đã quyết rồi, chẳng gì có thể thay đổi quyết định của tôi đâu."
Cô nhóc này lại chặn họng anh ta một lần nữa, Bùi Huyên Trí không thể không đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Cô lớn lên xinh đẹp đáng yêu, thoạt nhìn chính là một nữ sinh hiền hòa yếu ớt, nhưng mà thực chất bên trong lại tỏa ra một cảm giác ương ngạnh cương quyết không thể xem thường.
Trần Nhạc Nhung lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời toàn mây đen kéo đến, nói: "Cậu Bùi, trời sắp mưa rồi. Có thời gian ở đây tán gẫu với tôi, không bằng về sớm một chút thu quần áo."
Bùi Huyên Trí có chút tức giận: "Cô..."
"Cậu Bùi, tôi tự mình đi về được, không cần để anh đưa đi đâu. Gặp lại!" Trần Nhạc Nhung lộ ra nụ cười vô cùng đáng yêu, phất phất tay: "Ài, lần sau tốt nhất đừng để cho tôi nhìn thấy anh, tôi ghét nhất người dối trá."
Không chỉ có chuyện này, còn có lần trước bọn họ diễn trò lừa gạt cô, làm cho cô tưởng Quyền Đông Minh là anh Liệt của cô, cô chưa quên.
Bùi Huyên Trí vô thức siết chặt nắm đấm: "Cô Trần, hôm nay tôi nói với cô những lời này cũng là vì tốt cho cô. Sau khi về nhà, cô suy nghĩ thật kỹ đi."
"Cậu Bùi, trên đời này người có thể làm cho tôi ngoan ngoãn nghe lời, ngoại trừ người nhà của tôi thì cũng chỉ có anh Liệt thôi." Bỏ lại câu này, Trần Nhạc Nhung quay người rời đi.
Bùi Huyên Trí hét lên: "Cô nhóc, cô sẽ phải hối hận."
Sau lưng truyền đến tiếng Bùi Huyên Trí, Trần Nhạc Nhung lơ đi.
Hối hận?
Không, con đường này là cô lựa chọn, anh Liệt cũng là cô lựa chọn, mặc kệ tương lai như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không hối hận.
Đúng vậy, hôm nay anh Liệt là vì cô mà bị thương, chẳng lẽ như vậy cô phải rời khỏi anh Liệt?
Không, đây là ý nghĩ sai lầm.
Cách làm đúng nhất là cô nhất định phải làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, nếu như về sau lại gặp phải chuyện như hôm na. Không nói đến chuyện cô phải bảo vệ anh Liệt, ít nhất cô không muốn anh Liệt bảo vệ cô.
Ở trước mặt người nhà, đã được người nhà bảo về, cô giống như một đứa trẻ không hề lớn, nhưng mà một khi đi ra khỏi nhà, muốn một mình đối mặt với dòng đời đầy bão tố, cô phải trưởng thành hơn.
Quả nhiên, Trần Nhạc Nhung nhìn bầu trời khá chuẩn, còn chưa gọi được taxi thì trời đã bắt đầu mưa phùn.
Cô rất không thích thời tiết mưa dầm liên tục, những ngày như vậy khiến mọi người cảm thấy chán nản và tồi tệ.
Cô cũng không muốn về nhà.
Ba mẹ và bé cưng đều về nhà, bố đã chuẩn bị cho cô một phòng trống, không bằng... Không bằng nghĩ cách điều tra xem hôm nay rốt cuộc là ai đã đột kích xe của anh Liệt, xem xem mục đích của những người kia?
...
Bắc Cung, văn phòng Tổng thống.
Lâm Thiên Thành đem một văn bản tài liệu hai tay giao cho Tổng thống: "Tổng thống, đã tìm được nguyên nhân lốp xe nổ. Quả thật là có dấu vết có người đụng tay."
"Tìm ra trước chiều mai, người làm cùng kẻ chủ mưu phía sau một cái đều không thể bỏ qua." Quyền Nam Dương hơi híp mắt, giọng điệu rất nhẹ nhàng, lại làm cho người ta không rét mà run.
"Vâng." Lâm Thiên Thành gật gật đầu, còn nói: "Tổng thống, về sau anh ra ngoài nên mang theo nhiều bảo vệ hơn, lỡ như..."
"Lỡ như tôi bị đám người kia giết chết?" Quyền Nam Dương nhẹ nhàng cười cười: "Chúng ta thử xem, rút cuộc là ai giết ai? Những người kia rút về phía sau cũng đã mấy chục năm, cũng đến lúc phải kết thúc rồi."
Lâm Thiên Thành lo lắng nói: "Tổng thống, đám người kia đều là người không muốn sống, bọn họ..."
Quyền Nam Dương phất tay cắt ngang: "Phái thêm người bảo vệ cô nhóc nhà họ Trần, nhất định không thể để cho cô có một vết thương."
Lâm Gia Thành nói: "Tổng thống, ba của cô ấy âm thầm sắp xếp không ít người bảo vệ cô ấy. Theo tin tình báo tôi có được, ba người mẹ con nhà họ Thường của thành phố Lâm Hải, ai mời cũng không ra ngoài cũng ở trong đó."
"Bọn họ?" Quyền Nam Dương hỏi lại.
Ba người mẹ con nhà họ Thường, ở phạm vi Lâm Hải có danh tiếng không nhỏ, là bởi vì bọn họ rất ít khi lộ diện, số người đã gặp bọn họ ít đến đáng thương.
Rất nhiều người muốn mời bọn họ làm việc, nhưng mà cũng không biết đi đâu tìm. Còn có một vài người biết họ, nhưng mà ai mời họ cũng không được.
Trần Việt có thể sắp xếp họ bảo vệ Trần Nhạc Nhung, làm cho Quyền Nam Dương lại một lần nữa lau mắt mà nhìn.
Xem ra quan hệ của Thịnh Thiên, vượt ra khỏi chính trị và kinh doanh, vũng nước sâu Thịnh Thiên này cũng chỉ có người trong gia đình mới có khả năng biết rõ.