"Anh Liệt, anh đã ăn trưa chưa? Nếu không..., em sẽ nấu cho anh ăn, được không?" Không phải Trần Nhạc Nhung muốn làm cơm trưa cho anh Liệt ăn, mà là muốn tìm cơ hội ở chung cùng anh Liệt nhiều hơn.
Thời gian cô đến Nước A gần một tháng rồi, thời gian chính thức ở cùng anh Liệt ước chừng vẫn chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Cô là một cô gái tham lam.
Lúc chưa có tìm được anh Liệt, cô hy vọng tìm được anh Liệt; sau khi tìm được anh Liệt, cô hy vọng ở cùng anh Liệt một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Quyền Nam Dương vươn tay ra và nhéo mặt của cô, cười nói: "Anh Liệt đã ăn cơm trưa rồi, không cần Nhung Nhung làm cơm trưa cho anh."
"Anh Liệt, anh không thể nhéo mặt của em như vậy, em không còn là một đứa trẻ nữa." Trần Nhạc Nhung cảm giác, cảm thấy động tác này rất quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra, anh thường xuyên nhéo nhẹ bé yêu nhà bọn họ như vậy.
"Nhung Nhung của anh đã trưởng thành rồi, đây là một sự thật không thể chối cãi, cùng với nhéo mặt của em không có vấn đề gì." Quyền Nam Dương cười dịu dàng, lại duỗi tay nhéo cô: "Rất muốn cưng Nhung Nhung của anh như vậy."
"Anh Liệt, nếu anh thích, vậy anh nhéo đi." Trần Nhạc Nhung nhắm mắt lại, bộ dáng cam chịu rất đáng yêu.
Nhưng... Nhưng cô không đợi anh Liệt nhéo mình, vì nụ hôn dịu dàng và ngọt ngào của anh.
Anh hôn nhẹ lên môi của cô, rồi cười nói: "So với nhéo mặt Nhung Nhung, anh Liệt càng thích Nhung Nhung đối xử với anh như thế."
Anh đang cười, hơn nữa cười càng xấu xa, thấy hai má Trần Nhạc Nhung ửng hồng, trầm thấp hờn dỗi một tiếng: "Anh Liệt thật đáng ghét!"
"Nhung Nhung không thích anh Liệt hôn em như vậy sao?" Quyền Nam Dương biết rõ cô chỉ thẹn thùng, lại cố ý giả bộ thất vọng.
"Không có, không có, em rất yêu mến anh!" Trần Nhạc Nhung lập tức nói, thật lo lắng anh Liệt hiểu lầm cô, từ nay về sau sẽ không hôn cô nữa.
"Nhung Nhung của anh thật là khờ khạo đáng yêu." Quyền Nam Dương ôm lấy cô và xoa hai cánh tay. Cô gái này thường rất thông minh, ai cũng đừng nghĩ lợi dụng được cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô ngốc nghếch đáng yêu ở trước mặt của anh.
"Nhung Nhung mới không ngốc đâu." Cô cái gì đều hiểu, cái gì cũng biết, nguyện ý giả ngu, đơn giản vì đối phương là anh Liệt của cô.
Quyền Nam Dương vuốt đầu cô, còn nói: "Anh muốn mang Nhung Nhung đi một chỗ, Nhung Nhung đồng ý không?"
"Đương nhiên đồng ý ạ!" Trần Nhạc Nhung liên tục gật đầu, cô cầu còn không được, làm sao có thể không muốn đi cùng anh Liệt chứ?
"Được, Nhung Nhung đi theo anh, không cho phép hỏi anh muốn đi đâu." Quyền Nam Dương dắt tay Trần Nhạc Nhung, nhịn không được cúi đầu hôn cô một chút: "Nhung Nhung của anh làm sao lại đáng yêu như thế chứ?"
"Có phải là đáng yêu đến nỗi anh Liệt muốn một ngụm ăn hết Nhung Nhung không?" Trần Nhạc Nhung nháy mắt mấy cái, dí dỏm nói.
"Như vậy có phải Nhung Nhung nguyện ý cho anh Liệt một ngụm ăn hết không?" Quyền Nam Dương nhìn cô, ánh mắt nóng rực như lửa.
"Anh Liệt, anh cảm thấy thế nào?" Hừm hừ, cô nói chính là điểm tâm, nhưng mà cô nhìn thấy một cái gì khác trong mắt của anh Liệt.
Anh Liệt có ý tứ gì khác đối với cô, như vậy có nghĩa là tình cảm của anh Liệt dành cho cô không còn là loại yêu thương đơn thuần khi còn bé, mà là tình yêu của một người đàn ông với một người phụ nữ sao?
"Đi thôi." Anh không biết suy nghĩ thực sự trong lòng cô gái nhỏ, đành phải nói sang chuyện khác, để che giấu sự xấu xa nho nhỏ trong lòng của mình.
"Anh Liệt, anh cõng em được không?" Vừa ra cửa thì Trần Nhạc Nhung nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
Cô thích anh Liệt cõng cô, như khi còn bé được cưỡi trên lưng anh Liệt, để anh nâng cô lên, cô có thể cảm nhận được bả vai rắn chắc của anh, anh có thể khiến cho cô cảm thấy vô cùng dịu dàng và an toàn.
"Đi lên." Quyền Nam Dương cũng không nói hai lời, lập tức nửa ngồi xổm người xuống, để cho Nhung Nhung của anh có thể thuận lợi leo lên trên lưng của anh.
"Anh Liệt, em lên đây." Trần Nhạc Nhung leo lên trên lưng anh Liệt, đặt sức nặng cả người ở trên người của anh, đầu còn cọ xát ở cổ của anh: "Anh Liệt, anh cảm thấy không có ý gì sao?"
Anh là Tổng thống một quốc gia, lãnh đạo tối cao của một quốc gia, anh cõng cô như vậy, thật sự một chút cũng không ngại sao?
Quyền Nam Dương hỏi lại: "Tại sao không có ý gì?"
"Bởi vì anh là..." Vừa mới nói lộ ra miệng, may mắn Trần Nhạc Nhung kịp thời thu lại lời, lại nói: "Anh là một người đàn ông to lớn, cõng một cô gái đi ở trên đường, không sợ bị người ta chê cười sao?"
"Anh cõng Nhung Nhung của anh, ai dám chê cười?" Theo quan điểm của Quyền Nam Dương, chuyện cõng cô bé này là một chuyện tốt đẹp cỡ nào, làm sao có thể lo lắng người khác chê cười.
Nếu như cô nguyện ý, anh có thể cõng cô như vậy cả đời, mang cô, cùng cô ở cùng một chỗ, cho đến khi hai người già đi.
"Anh Liệt, tại sao anh phải đối tốt với em như vậy chứ?" Trần Nhạc Nhung lại cọ lưng Quyền Nam Dương, lại còn để hai má non nớt dính sát trên lưng của anh, nếu anh có thể cõng cô như vậy cả đời vẫn được.
"Bởi vì em là Nhung Nhung của anh!" Đáp án của Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung đơn giản như nhau, cũng bởi vì cô là Trần Nhạc Nhung, cho nên anh nguyện ý đối tốt với cô vô điều kiện.
Không phải bởi vì cô đã từng trong lúc vô tình cứu mạng của anh, chỉ bởi vì cô là Trần Nhạc Nhung, nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy.
"Anh Liệt, chúng ta đi ra ngoài đi." Trần Nhạc Nhung vô ý thức đem đầu càng thêm thân mật dán trên lưng của anh.
"Được. Nhung Nhung ôm chắc anh, đừng để rơi xuống." Quyền Nam Dương cười dịu dàng, cõng Trần Nhạc Nhung đi vào thang máy.
"Anh Liệt..."
"Chuyện gì?"
"Rốt cuộc anh muốn mang Nhung Nhung đi nơi nào vậy?"
"Không nên hỏi, đi theo anh Liệt đi, đến nơi tự nhiên em sẽ biết."
"Vạn nhất anh Liệt cõng em đi bán rồi sao? Em có nên đếm tiền cho anh không?"
"Nhung Nhung của anh là bảo vật vô giá, không ai có thể trả giá, hơn nữa anh cũng không bán."
"Nhung Nhung so với vị trí Tổng thống của anh, rốt cuộc ai quan trọng hơn?" Trần Nhạc Nhung rất muốn hỏi một câu như vậy, nhưng lại nuốt nó trở vào.
Chức Tổng thống là anh Liệt trải qua thiên tân vạn khổ mới có được, cô làm sao có thể tàn nhẫn làm cho anh Liệt chọn giữa mình và vị trí Tổng thống như vậy.
Trần Nhạc Nhung đột nhiên trầm mặc, làm cho Quyền Nam Dương khẽ ngẩng đầu, từ trong gương thang máy nhìn cô ở trên lưng: "Nhung Nhung, tại sao không nói chuyện? Đang suy nghĩ gì đấy?"
Trần Nhạc Nhung lẩm bẩm: "Em đang suy nghĩ, trong lòng anh Liệt em quan trọng bao nhiêu?"
Quyền Nam Dương thả cô xuống đất, kéo tay trắng nõn của cô đặt lên vị trí trái tim mình: "Em quan trọng giống như nó."
Trái tim, là cơ quan quan trọng nhất của cơ thể con người. Một khi trái tim ngừng đập, nó cũng tuyên bố kết thúc cuộc đời của người này.
Anh so sánh cô với trái tim của anh, nói cách khác, cô quan trọng giống như tánh mạng của anh.
Chọn giữa tánh mạng và nhiệm kỳ Tổng thống, cô tin rằng hầu hết mọi người sẽ chọn tánh mạng.
"Anh Liệt..." Làm sao bây giờ, cô rất cảm động, cảm động đến nổi nói không ra lời.
"Hả?"
"Anh Liệt, anh..."
"Nói đi, anh Liệt nghe."
Leng keng, bọn họ còn chưa nói hết, thang máy đến lầu một, cửa thang máy mở ra.
"Ngài Liệt, buổi chiều ngài còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý, thời gian đã sắp đến rồi, ngài không có thời gian chậm trễ nữa đâu."
Cửa thang máy vừa mới mở ra, viên thư ký thường đi theo bên cạnh Quyền Nam Dương liền đi lên trước báo cáo tình huống với anh.
Tổng thống mới của bọn họ, có thể thuận lợi ngồi trên chức Tổng thống, có thể nói là không thể tách rời khỏi khả năng tự kiểm soát chặt chẽ của anh.
Nhưng tuyệt đối thật không ngờ, hôm nay anh lại đột nhiên tạm dừng hội nghị quan trọng như vậy.
Chẳng lẽ anh không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn anh sao?
Không biết bao nhiêu người đang chờ anh sao?