Trần Nhạc Nhung thoải mái nói ra những điều ẩn giấu trong lòng, không cần che giấu nữa, trong nháy mắt cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu nhìn Quyền Nam Dương, hi vọng anh trả lời cô. Ai biết được người đàn ông này giống như kẻ ngốc, sững sờ nhìn cô.
Ánh mắt kia giống như không quen biết cô...
Có thể anh vẫn chưa hiểu rõ cô lắm.
Trong lòng anh, anh luôn cảm thấy chắc hẳn cô vẫn còn là một đứa nhỏ cho dù cô đã lớn rồi, nhưng chắc hẳn cũng giống như trước đây anh đã từng nhìn thấy, là một cô bé lớn đáng yêu.
Là một cô bé vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, ngoan ngoãn, dịu dàng, nghe lời, hiểu chuyện, anh nói gì sẽ tin đó và cũng chưa từng nói chuyện lớn tiếng với anh.
Nhưng hôm nay cô không chỉ không đáng yêu, còn hơi dữ dằn giống như một con thú nhỏ đang ra oai vậy.
Thú nhỏ!
Trần Nhạc Nhung cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình, dùng từ này để hình dung đúng là rất thích hợp.
Anh Liệt không phải bị dáng vẻ dữ dằn của cô dọa sợ rồi chứ? Sau đó anh sẽ không thích cô nữa… Trong lòng Trần Nhạc Nhung thấp thỏm không yên, chớp đôi mắt ngập nước nhìn anh.
"Anh Liệt..." Cô thăm dò gọi tên anh một tiếng, giơ tay ra cẩn thận kéo vạt áo của anh.
Anh không trả lời, vẫn là dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.
"Anh Liệt, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào anh không muốn nói gì với em sao?" Từ trước tới giờ Trần Nhạc Nhung không biết anh Liệt của cô lại ngốc đến thế. Ngốc đến độ khiến người ta muốn đánh một trận cho anh tỉnh táo lại.
Quyền Nam Dương vẫn giữ dáng vẻ sững sờ kia. Thoạt nhìn rất ngốc, ngốc đến độ có phần đáng yêu buồn cười.
Nghĩ đến việc anh từng bước leo lên vị trí tổng thống này, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua. Nhưng ở trước mặt cô nhóc Trần Nhạc Nhung này anh vẫn giống như một thằng nhóc còn vắt mũi chưa sạch.
Trần Nhạc Nhung đưa tay ôm eo anh. Đầu cô tựa trước ngực anh, cọ tới cọ lui nói: "Anh Liệt, anh nói chuyện đi. Nếu anh thích em, anh phải ở trước mặt em nói cho em biết, nếu anh không nói trước mặt em thì làm sao em biết anh thích em chứ."
Anh nói chuyện đi!
Anh nói chuyện đi!
Anh vẫn im lặng, cô ôm anh nhưng anh không ôm cô lại. Điều này khiến cô rất hoảng hốt anh có biết hay không?
"Nhung Nhung..." Hồi lâu sau Quyền Nam Dương mới đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng gọi tên cô.
Rốt cuộc anh cũng mở miệng nói chuyện, Trần Nhạc Nhung lặng lẽ thở phào một hơi: "Dạ, em ở đây. Anh muốn nói gì với em thì cứ thẳng thắn nói, em đang nghe đây."
Anh mau nói đi, hãy nói những gì nên nói cho cô biết, để cho cô ở bên cạnh anh cùng đối phó với kẻ địch.
"Nhung Nhung..." Vẫn là hai chữ như vậy thốt ra từ trong miệng anh, dịu dàng lại có phần bất đắc dĩ.
"Anh Liệt, anh đừng cứ mãi gọi tên em như thế, nói những chuyện khác đi." Cô ôm eo anh thật chặt giống như sợ anh sẽ chạy mất.
Cô đã nói rõ ràng đến mức như thế, nếu như anh còn không dám thừa nhận… Cô xin thề sau này sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
"Anh thích em, anh muốn em lúc nào cũng ở bên cạnh anh." Quyền Nam Dương nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô: "Thế nhưng ở bên cạnh anh quá nguy hiểm..."
Trần Nhạc Nhung cắt ngang lời nói của anh: "Không có nhưng nhị gì cả, anh thích em, em thích anh vậy là được rồi."
Quyền Nam Dương hơi đẩy cô ra, hai tay nắm vai cô để cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh: "Nhung Nhung, em hãy nghe anh nói. Những nguy hiểm kia em không thể nào tưởng tượng nổi đâu."
Trần Nhạc Nhung mím môi nói: "Anh Liệt, em hiểu những lo lắng của anh. Lúc em còn nhỏ, em không chỉ bị bắt cóc một lần, lúc đó em chưa khôn lớn, em cần sự bảo vệ của các anh. Nhưng bây giờ em đã lớn rồi, em có thể bảo vệ mình tốt, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu."
Anh nói ở bên cạnh anh sẽ gặp nguy hiểm, cô ở bên cạnh Thịnh Thiên làm con gái của Trần Việt sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Không chỉ là đối thủ cạnh tranh làm ăn với Thịnh Thiên muốn lợi dụng cô để đối phó với ba cô, mà còn những kẻ vô lại kia lúc nào cũng nghĩ cách bắt cóc con gái của Trần Việt kiếm một món tiền lớn.
Có thể nói những năm này bên cạnh cô khắp nơi đều có nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng như vậy thì thế nào?
Lẽ nào chính là bởi vì thân phận là con gái yêu của gia chủ Thịnh Thiên này sẽ mang đến cho cô nguy hiểm cho nên ba mẹ sẽ không cần đứa con gái là cô đây nữa sao?
Sao có thể chứ!
Ba mẹ sẽ không thể nào không cần cô. Bọn họ cố gắng hết sức bảo vệ cô, để cho cô khỏe mạnh lớn lên, rốt cuộc cô cũng đã trưởng thành rồi.
Bây giờ cô đến bên cạnh anh Liệt, cô cũng hy vọng anh Liệt có thể giống với ba mẹ, anh đừng không cần cô. Mà là hãy để cho cô ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với gió mưa.
Ba thường nói với cô, đời người có rất nhiều con đường để lựa chọn. Thế nhưng, chỉ cần con đã chọn rồi, cho dù là tốt hay xấu, chỉ cần con kiên trì đi tiếp, nhất định con sẽ nhìn thấy sự lựa chọn không giống nhau.
Cô vượt hơn quãng đường xa xôi đến tìm anh Liệt, đây chính là lựa chọn đầu tiên trong đời cô.
"Trước giờ không có ai cảm thấy em là người phiền phức." Cô nhóc này! Anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô, lo lắng mình sẽ không bảo vệ cô đàng hoàng. Sao cô có thể cảm thấy mình là người phiền phức chứ?
"Vậy là được rồi." Trần Nhạc Nhung kéo tay anh, để tay mình vào lòng bàn tay của anh: "Anh Liệt, ngày hôm nay Nhung Nhung sẽ giao mình cho anh, anh phải nắm thật chặt tay của cô ấy. Tuyệt đối không được buông tay. Nếu như sau này anh muốn buông tay cô ấy, có thể anh sẽ mãi mãi không tìm thấy cô ấy nữa đâu."
Nguyện vọng của Trần Nhạc Nhung rất đơn giản, nếu cô đã tới tìm anh Liệt vậy thì cô sẽ không rời khỏi anh nữa, cô sẽ ở bên cạnh anh cùng mỉm cười ngắm thế gian phồn hoa đẹp đẽ.
"Nhung Nhung..." Quyền Nam Dương nắm chặt tay cô. Tay cô quá nhỏ so với tay anh, anh có thể nắm trọn tay cô.
"Anh Liệt..." Cô chớp mắt nhìn anh cười.
"Nhung Nhung..." Anh hết lần này đến lần khác gọi tên của cô, giống như muốn đem tên của cô khắc sâu vào tận đáy lòng mình.
"Anh Liệt, vậy anh còn muốn đẩy em ra nữa không?" Trần Nhạc Nhung rút tay cô ra khỏi lòng bàn tay anh, lùi về sau hai bước.
"Nhung Nhung!" Quyền Nam Dương đưa tay nắm tay cô lại, cô nhẹ nhàng tránh thoát, lại lùi về sau hai bước khiến lòng anh trống rỗng.
Trần Nhạc Nhung nói:"Anh Liệt, anh không bắt được em, tận mắt nhìn thấy em cách anh càng lúc càng xa, anh cảm nhận thế nào?"
Quyền Nam Dương: "..."
Tim như bị đao cắt!
Nhưng anh không nói.
"Anh không nói phải không?" Lần này, Trần Nhạc Nhung lại lùi về sau ba bước, khoảng cách với anh càng ngày càng xa.
Quyền Nam Dương: "Nhung Nhung..."
"Anh vẫn không nói đúng không?" Lần này, Trần Nhạc Nhung lại lùi về sau bốn bước.
Quyền Nam Dương nhìn cô: "Nhung Nhung..."
"Anh Liệt, anh định không nói phải không? Quá tam ba bận, anh không còn cơ hội rồi." Trần Nhạc Nhung cắn chặt môi, liếc mắt nhìn anh rồi xoay người rời đi.
Nhưng mà lần này cô vừa mới cất bước, người đàn ông phía sau giống như gió cuốn bước tới phía sau ôm chầm lấy cô.
Anh hôn vành tai cô, nắm chặt tay cô nói: "Nhung Nhung, lần này anh sẽ không buông tay nữa!"