Lấy Chồng Bạc Tỷ

chương 806: bị hãm hại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì sinh non nên tố chất cơ thể của Trần Nhạc Nhung từ lúc ra đời đã kém hơn so với những đứa trẻ khác.

Mười mấy năm nay, người nhà cũng nuôi dưỡng cô rất tốt, để cô luyện Taekwondo, học khiêu vũ, một trong những mục đích quan trọng nhất chính là tăng cường thể chất của cô.

Cô cũng là do một tay ba cô nuôi lớn, có thể nói Trần Việt người ba này hiểu rõ tình hình sức khỏe của cô hơn bất cứ ai hết.

Thể chất của cô không tốt, lại di truyền thể chất sợ lạnh của mẹ, những năm này cứ đến mùa đông, Trần Việt đều giúp cô làm các thiết bị giữ ấm từ rất sớm.

Ví dụ như ra cửa, xe Trần Nhạc Nhung ngồi nhất định phải mở lò sưởi trước, đợi lò sưởi đủ ấm rồi, tài xế mới lái xe đến đón cô.

Trong nhà thì càng không cần phải nói, ngay cả cốc cô uống nước cũng đều có bộ giữ ấm, tuyệt đối không thể để cho cô thấy lạnh thấy rét.

Cho nên mới nói, sự khổ cực giống như ở vùng gặp thiên tai này, cuộc sống phải chịu rét chịu lạnh mà Trần Nhạc Nhung vẫn có thể kiên trì chịu được, trước đó ngay cả chính cô cũng không thể ngờ tới, cũng khó trách lúc ấy Trần Dận Trạch lại khuyên cô trở về.

"Ba, con tự biết chăm sóc tốt cho mình!" Trần Nhạc Nhung nằm ở trong chăn, dí sát điện thoại di động bên tai: "Ba, ba cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có bận bịu công việc mà quên phải chăm sóc cho mình. Thành tích công việc của Trần Dận Trạch những năm này cũng không tệ, ba cứ buông tay để cho em ấy đi làm đi, dù sao sớm muộn ba cũng phải đem Thịnh Thiên giao cho các em ấy mà."

Trần Việt nói: "Chuyện của Thịnh Thiên con không cần lo lắng, con chăm sóc bản thân mình thật tốt. Đợi đến lần sau ba thấy con, con có thể mập thêm một chút là ba đã thấy vui rồi.”

Trần Nhạc Nhung lè lưỡi, hoạt bát nói: "Ba, con gái gầy một chút mới xinh, mập lên người khác sẽ gọi con là con nhỏ mập xấu xí rồi. Chẳng lẽ ba muốn Nhung bảo bối của ba bị người ta gọi là con nhỏ mập xấu xí sao?"

Trần Việt trầm giọng nói: "Ai dám nói con gái ba không xinh chứ?"

Trần Nhạc Nhung cười hì hì nói: "Dĩ nhiên... Dĩ nhiên không ai dám nói con gái của giám đốc Trần ngài không xinh. Nhưng con gái ba vẫn muốn xinh hơn một chút nữa nha."

Trần Việt: "..."

Bàn về tài ăn nói, anh cũng chẳng thua ai, nhưng anh vẫn thường thua vợ cùng con gái mình... Có lẽ không phải anh thua, mà là anh nguyện ý cưng chiều họ.

Ai bảo họ đều những người phụ nữ anh quan tâm nhất trên đời này.

Giang Nhung ở một bên tiếp lời: "Nhung Nhung, không phải mẹ nói giúp ba con. Thân thể nhỏ bé kia của con, quả thật phải nuôi mập lên một chút."

Trần Việt nói: "Nhung Nhung, ba đã sắp xếp cho thím Lưu phụ trách chuyện ăn uống của con qua đó rồi, sau này để dì ấy ở bên chăm sóc con."

Trần Nhạc Nhung: "Ba, mẹ, không cần làm phiền thím Lưu đến đâu, con có thể chăm sóc tốt cho con mà."

Ba mẹ muốn làm gì nữa đây?

Bọn họ không những chuẩn bị phòng cho cô ở Lâm Hải Thành, còn để cho Trần Dận Trạch làm việc ở đây, bây giờ lại muốn đưa đầu bếp tới.

Cô đến là để trợ giúp anh Liệt, chứ đâu phải tới để hưởng thụ chứ!

Trần nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, miễn thương lượng nữa."

Trần Nhạc Nhung: "..."

Trần Nhạc Nhung không thể từ chối được, nếu như lần này cô từ chối thím Lưu, có lẽ lần sau sẽ là một người nhà nào đó đến.

Một nhà bọn họ thật sự đã coi cô là một đứa trẻ để nuôi rồi.

“Không ổn rồi! Cháy rồi! Cháy rồi!”

Bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng hét của mọi người.

Nghe thấy tiếng hét, Trần Nhạc Nhung ngay lập tức bò dậy: "Ba mẹ, con còn có chút việc phải làm, ba mẹ làm việc đi ạ."

Không chờ ba mẹ đáp lại, Trần Nhạc Nhung đã cúp điện thoại, cầm áo khoác lên mặc vào liền xông vội ra ngoài, lao ra khỏi lều liền nhìn thấy ánh lửa ngút trời cách đó không xa, ngọn lửa cháy cao đến mấy trượng.

Trần Nhạc Nhung quay đầu, nhấc chậu nước rửa chân còn chưa kịp đổ lên chạy đi.

Bây giờ vùng gặp thiên tai lúc thì cúp nước lúc cúp điện, lửa cháy lớn như vậy, một chút xíu nước cũng đều rất quý báu, cô nghĩ có thể giúp được chút nào thì hay chút đó.

"Hũ giấm nhỏ, em chạy đi đâu đó?" Chị Yến vừa hay chạy về từ bên ngoài.

"Em đi dập lửa giúp bọn họ." Trần Nhạc Nhung vừa chạy vừa nói.

"Em chờ chị một chút, chị cầm thùng đi cùng em." Chị Yến chui vào lều, xách thùng ra chạy theo Trần Nhạc Nhung.

Phía trước bốc cháy, người lớn quanh khu lều trại này đều xách thùng chạy ra hướng lửa cháy, không cần ai phải sắp xếp, mọi người đều không hẹn mà cùng muốn dập tắt lửa.

Trần Nhạc Nhung chạy rất nhanh, nhưng những thanh niên khỏe mạnh kia còn chạy nhanh hơn, rất nhanh đã có người phía sau vượt qua cô, chạy ở phía trước cô.

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều chạy về phía trước, Trần Nhạc Nhung phát hiện ra một người thừa dịp mọi người đang hỗn loạn lén lén lút lút lui về phía sau.

“Thì ra con nhóc đó sợ bóng tối thật… Bình thường nó có mạnh mẽ đến thế nào, nhưng lúc này chỉ là một nhóc tay trói gà không chặt.”

Đừng phí lời, đưa người về trước đã, chỉ cần đưa người cho hắn, chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ.”

Hai tên đó nói chuyện, rồi đi gần về phía Nhạc Nhung.

Nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng, đúng lúc chúng giơ tay lên định bắt cô, lại thét lên đau đớn.

Tiếng hét của bọn chúng vang lên, một ánh đèn pin rọi sáng, chỉ thấy hai tên đó tên nào cũng mất hai ngón tay, một thanh niên đứng thẳng người bên cạnh, bảo vệ Nhạc Nhung đang sợ hãi ở bên mình.

"Con mẹ nó mày là ai? Không muốn sống nữa rồi sao?” Hai tên đàn ông ngón tay bị người ta chặt đi như thế nào còn không biết, bọn họ giữ lấy ngón tay vẫn đang chảy máu, trừng mắt nhìn thiếu niên phía trước, độc ác nói.

Vừa dứt lời, lại là một ngọn gió sắc bén vút qua trước mặt bọn họ… Chỉ một khoảnh khắc vậy thôi, còn chưa kịp chớp mắt, trên mặt hai tên đàn ông đã có thêm hai vết thương.

“Mày… mày là người hay là ma?” Trên đời này làm gì có ma, chỉ là thanh niên kia ra tay quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ còn không kịp nhìn thấy anh ấy ra tay như thế nào đã bị thương rồi.

Bốp bốp…

Lời vừa dứt, trên mặt hai người họ đã chịu thêm hai cái tát.

Họ ôm lấy mặt, bị dọa đến phát run, chửi người cũng loạn xoạn hết lên

Thường Lịch nói: “Kho số 28 nhà họ Thường, các ngươi tự đến đó chịu phạt. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể chọn chạy trốn.”

Nhà họ Thường?

Hai người vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt đã bị dọa đến trắng bệch như thấy ma, ôm lấy đôi chân đang phát run chạy đi ngay lập tức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio