"Anh Liệt, em hơi sợ."
"Sợ cái gì?"
"Em sợ giống khi còn bé, ngày nào đó khi ngủ dậy em lại không thấy anh đâu." Tuổi thơ đã để lại trong lòng Trần Nhạc Nhung hai bóng ma, một là nỗi sợ bóng tối, còn lại là nỗi lo lắng khi mở mắt ra không thấy anh Liệt của cô nữa.
Những ngày này, rõ ràng anh Liệt ngay bên cạnh cô, nhưng lòng cô lại hốt hoảng mơ hồ, luôn cảm thấy sẽ mất anh.
"Sẽ không! Anh Liệt sẽ không vứt bỏ hay không quan tâm Nhung Nhung." Quyền Nam Dương ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cô lo lắng như vậy, chẳng lẽ anh lại không lo sao.
Chắc chắn cô không biết, anh cũng lo lắng ngày nào đó mở mắt ra thì không tìm thấy cô bé này nữa.
"Đúng rồi, anh Liệt, Long Duy nghĩ thông suốt rồi sao? Liệu anh ta có âm thầm tìm đến làm phiền chị Linh Nhi không?" Dứt lời, Trần Nhạc Nhung lại nghĩ tới Tưởng Linh Nhi, nếu không tận mắt nhìn thấy Tưởng Linh Nhi hạnh phúc, cô ở bên cạnh anh Liệt chắc chắn có áp lực lớn trong lòng.
Quyền Nam Dương xoa đầu cô, nói: "Long Duy cũng đã ở chỗ Linh Nhi rồi, làm sao lại nghĩ không thông."
"Long Duy ở chỗ của chị Linh Nhi? Là thật sao? Anh Liệt, không phải anh đang an ủi em đấy chứ?"
"Anh đã khi nào lừa em chưa?"
"Hì hì, tất nhiên là chưa." Trần Nhạc Nhung cười xấu hổ: "Kẻ ngu ngốc Long Duy đó lại có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy sao?"
"Cậu ta không ngốc, mà là chứng cứ thu được khiến cậu ta chui vào ngõ cụt, chỉ cần có người nhắc nhở, cậu ta sẽ nhanh chóng hiểu ra. Sau này cậu ta sẽ gánh vác trách nhiệm mình nên gánh, sẽ bảo vệ chu toàn cho người phụ nữ của mình." Quyền Nam Dương dịu dàng nhìn Trần Nhạc Nhung: "Nhung Nhung, sau này em đừng có quan tâm việc của Tưởng Linh Nhi nữa."
Trần Nhạc Nhung cười nói: "Được, sau này em chỉ quan tâm việc của anh Liệt thôi, những người khác thế nào em cũng không quan tâm nữa."
"Nhung Nhung, anh xin lỗi!"
"Anh Liệt, anh ngốc à? Sao đột nhiên lại nói xin lỗi với em?" Trần Nhạc Nhung nghe mà thấy hơi mơ hồ.
"Là anh khiến em chịu tủi thân." Quyền Nam Dương nói.
Dù Trần Nhạc Nhung thân là cô chủ nhỏ của Thịnh Thiên, từ nhỏ đã được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, che chở lớn lên, có bao giờ cần cô quan tâm nhiều chuyện như vậy đâu, có bao giờ chịu tủi thân nhiều như thế đâu, nhưng từ khi cô đến bên cạnh anh, cô chưa hề có một ngày thoải mái.
"Anh Liệt!" Trần Nhạc Nhung cười xán lạn: "Bây giờ em chịu tủi thân cũng không sao, chỉ cần sau này anh thương em gấp bội là được."
"Được." Dứt lời, Quyền Nam Dương cúi đầu hôn lên môi cô, chặn từng lời cô bé còn muốn nói trở về.
Reng reng reng...
Chuông điện thoại di động phiền phức đột nhiên vang lên.
Chết tiệt, tại sao lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này chứ.
Trần Nhạc Nhung siết chặt nắm tay, hận không thể xé người gọi điện thoại đến quấy rối cô lúc này ra.
Cô không muốn để ý tới, nhưng tiếng chuông phiền phức càng không ngừng vang lên, khiến cô không thể hưởng thụ trọn vẹn nụ hôn của anh Liệt, bởi vậy cô đành phải đẩy anh Liệt ra: "Anh Liệt, anh chờ em một chút. Chờ em trừng trị người gọi điện thoại trước, rồi chúng ta lại tiếp tục."
"Ừ, được." Quyền Nam Dương nín cười, cô bé này thật đáng yêu đến mức khiến người ta hận không thể một miếng ăn sạch cô.
Chắc chắn cô không biết bản thân vừa mới nói cái gì.
Nhưng khi nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình điện thoại, Trần Nhạc Nhung lập tức hoảng sợ.
Là ba thân yêu của cô gọi tới, cô nào dám trừng trị ông chứ.
Không chỉ không dám trừng trị, còn lập tức thay đổi thành khuôn mặt đáng yêu tươi cười, nũng nịu: "Ba, Nhung Nhung rất nhớ ba, ba cũng nhớ Nhung Nhung rồi sao?"
Nhưng mà, điện thoại bên kia không có người nói chuyện.
Trần Nhạc Nhung biết người ba kiêu ngạo của mình vẫn còn đang giận mình, lần trước khi ông gọi điện thoại đến cô không nhận điện thoại, cô gọi lại cho ông, ông không nghe.
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, cô sẽ gọi liền mấy cuộc, ba cô có giận hơn nữa cũng phải đầu hàng vì sự quấn quít của cô, nhưng mà ngày đó cô không làm thế, mấy ngày nay bận quá nên quên mất, đoán chừng ba càng tức giận hơn.
Trần Nhạc Nhung lập tức nịnh nọt lấy lòng: "Ba, ba đừng giận Nhung Nhung mà. Dù con không gọi điện thoại cho ba, nhưng trong tim con mỗi ngày đều nhớ ba, từng giây từng phút đều nhớ ba."
Đầu điện thoại kia vẫn không có ai nói chuyện, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của ba mình.
Ba xấu tính, chỉ biết bắt nạt cô, có bản lĩnh thì bắt nạt mẹ thử xem.
Trong lòng bất mãn với ba, nhưng Trần Nhạc Nhung cũng không dám nói ra, chỉ làm mặt quỷ với cái điện thoại bên này, nhưng vẫn ngọt ngào nói: "Ba, ba định cả đời cũng không quan tâm Nhung Nhung nữa sao?"
Vẫn không có ai trả lời.
Quả nhiên đủ lạnh lùng.
Quả nhiên đủ kiêu ngạo.
Nhưng cô sẽ ghi thù, lần sau, khi mẹ giận ba, cô nhất định không nói chuyện giúp ông, còn phải thêm dầu vào lửa mới được.
"Khụ." Thấy một lúc lâu cô không nói gì thêm, người đàn ông kiêu ngạo đầu điện thoại kia cố ý ho khan một tiếng, biểu thị mình đang nghe.
Ba đã phát tín hiệu, Trần Nhạc Nhung biết ba đang từ từ hết giận rồi.
Cô chớp đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, sau đó chép miệng, dáng vẻ nghẹn ngào không nói nên lời: "Ba... Ba không thích con à, anh Liệt ở sau lưng con có người phụ nữ khác, mọi người đều không cần con, con đúng là đứa trẻ đáng thương không có ai yêu."
"Thằng nhóc đó lén có người phụ nữ khác sao?" Nghe thấy âm thanh tủi thân như thế của con gái, trái tim Trần Việt nhũn xuống, trầm giọng: "Nhung Nhung đừng khóc, ba lập tức đi đón con về nhà, còn kẻ phản bội con... Lục Diên, tìm người đi phế nó đi."
Đây chính là tổng giám đốc Trần hành động vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.
Vừa nãy còn đang tức giận con gái, vừa thấy con gái đau lòng, lập tức muốn phái người đi phế kẻ tổn thương con mình.
Mặc kệ đối phương là ai, cho dù là người lãnh đạo tối cao của nước A, chỉ cần khiến con gái ông đau lòng, Trần Việt sẽ không dễ dàng tha thứ.
Vì với Trần Việt, chỉ có con gái với người con gái thích, căn bản không có cái gọi là tổng thống một nước.
Mấy ngày gần đây, mỗi lần vừa nghĩ tới thằng nhóc kia sớm trộm con gái bảo bối đáng yêu của mình đi, Trần Việt lại buồn bực, hận không thể cho người đi ám sát thằng nhóc xấu xa đó.
Trần Nhạc Nhung bị dọa đến chóang váng, ba cô định làm thật sao.
Cô vội giải thích: "Ba, không phải, không phải, con lừa ba thôi, anh Liệt không hề phản bội con."
Trần Việt rất không vui: "Con còn che chở nó?"
"Không có, anh ấy thật sự không phản bội con. Chẳng phải là vì ba không nói chuyện với con, nên con cố ý đùa ba sao. Ba, con là con gái đáng yêu nhất xinh đẹp nhất của ba, ba đã từng thấy con để bản thân chịu ấm ức bao giờ chưa?" Không chỉ ba đang uy hiếp cô, bên cạnh cũng có một ánh mắt sắc bén nhìn cô chăm chú.