“Cô út, cháu cảm thấy rất đẹp mà, rất giống làn da của cô gái 18 tuổi.” Mặc dù câu nói này hơi khoa trương, thế nhưng chỉ ‘hơi’ mà thôi, Trần Nhạc Nhung vẫn là một đứa bé khá đáng tin cậy.
Nhưng những lời này không xóa được nỗi lăn tăn của Trần Tiểu Bích, vẫn thở dài: “Mặc dù cô út bảo dưỡng rất tốt, nhìn không già giống những người cùng tuổi nhưng làn da này rõ ràng đã hơi chảy xệ. Lúc cô út 18 tuổi sao có thể giống như vậy được.”
Trần Nhạc Nhung: “…”
Hóa ra cô út băn khoăn vấn đề này, tư duy ngược chiều như thế này quả thật quá xuất sắc.
Cô cũng không biết có nên khuyên nhủ cô út hay không.
Dựa vào sự hiểu biết của cô, trừ khi cô út tự nghĩ thông suốt, nếu không thì người khác có khuyên bảo như thế nào cũng không có tác dụng, cô vẫn nên không khuyên nhủ gì thì hơn.
Trần Tiểu Bích đưa tay lên xoa nắn da mặt rất có tính đàn hồi của Trần Nhạc Nhung, vẻ mặt ước ao: “Nhung Nhung, lúc cô út 18 tuổi cũng giống như cháu, khuôn mặt tràn đầy collagen, da dẻ trắng mịn, phải nói là đẹp đến cỡ nào.”
Trần Nhạc Nhung lắc đầu bất đắc dĩ, trêu ghẹo: “Cô út, tính tùy hứng của cô út đạt đến cảnh giới này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Cháu thật sự khâm phục sát đất.”
Chiến Lý Mặc cũng lập tức phụ họa theo: “Con đồng ý.”
Trần Tiểu Bích lập tức quay đầu lườm nguýt cậu bé: “Nhóc thối, con tránh xa mẹ một chút, ở đây không có chỗ cho con nói chuyện. Nếu con còn nói chen vào, cẩn thận mẹ đánh mông con đấy.”
Chiến Lý Mặc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dù sao thì ở trong nhà bọn họ, một chuyện gì đó cho dù là đã bàn bạc, tranh luận bao lâu thì đến cuối cùng, quyền quyết định chắc chắn là thuộc về người mẹ không đáng tin cậy của cậu.
Có lúc, cậu nghi ngờ có phải ba cậu có khuynh hướng tự ngược không, sao có thể cưng chiều vợ mình đến mức ngang ngược không nói lý lẽ như vậy chứ?
Thôi kệ, cậu không suy đoán tâm tư của ba cậu nữa thì hơn, cho dù đoán thế nào cũng không đoán ra được.
*
Khách tới nhà, đương nhiên Trần Nhạc Nhung rất vui vẻ, muốn tự mình xuống bếp để chiêu đãi hai mẹ con, thế nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ tức giận của anh Liệt, khi lần trước suýt chút nữa cô đã cho nổ tung nhà bếp, cô lập tức loại bỏ suy nghĩ này.
Bản thân không biết nấu cơm, lại từ chối người giúp việc mà ba đã sắp xếp, vì vậy phương pháp tốt nhất để chiêu đãi hai mẹ con mà không cần phải đi ra ngoài chính là, gọi đồ ăn ngoài.
Trần Nhạc Nhung vừa mới ăn xong cho nên không đói bụng, thế nhưng Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc đã bay suốt 10 tiếng, lại từ sân bay lặn lội đến nhà cô cũng mất gần nửa ngày, sớm đã đói meo rồi.
Bởi vì đói bụng, cho nên hai mẹ con Trần Tiểu Bích cũng không quá bắt bẻ với đồ ăn, mặc dù là thức ăn ngoài, nhưng hai người vẫn ăn rất say sưa ngon lành.
Nhìn thấy bọn họ ăn ngon miệng như vậy, Trần Nhạc Nhung cảm thán, yên ổn ở trong nhà không được sao, cứ muốn dẫn con trai bỏ trốn, trên đời này, chỉ sợ có mình cô út nhà cô mới có thể làm ra chuyện đi ngược lẽ thường như vậy.
“Cô út, cháu có câu này không biết có nên nói hay không?” Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Trần Nhạc Nhung vẫn quyết định nói câu này ra.
“Nhóc con, năm đó lúc cháu mới chào đời, cô út cũng lớn như cháu bây giờ. Cô út chứng kiến cháu từ một em bé sơ sinh từ từ trưởng thành, cháu đừng giả vờ thâm sâu trước mặt cô út, có chuyện gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng.” Trần Tiểu Bích nhàn rỗi ăn cơm, còn có thể trợn mắt nhìn Trần Nhạc Nhung, nhóc con này còn muốn giả vờ thâm sâu trước mặt mình, vẫn còn non lắm.
Trần Nhạc Nhung sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Cháu không biết đã từng đọc một câu này ở đâu. Đó là không nên lấy tình cảm ra thăm dò. Cô út cảm thấy ông cậu không đủ yêu cô út, vì vậy cô út năm lần bảy lượt trốn nhà rời đi, thử thách lòng kiên nhẫn của ông cậu đối với cô. Ngộ nhỡ lòng kiên nhẫn của ông cậu bị cô mài mòn, thật sự không đi tìm cô về nữa, vậy cô phải làm như thế nào?”
“Vậy thì cô sẽ tự về nhà. Chân trên người cô, chẳng lẽ còn phải đợi anh ấy đến bảo về cô mới có thể về sao?” Trần Tiểu Bích nói với lý lẽ hùng hổ, không hề cảm thấy mình làm như vậy là sai.
Trần Nhạc Nhung bày tỏ mình đã chịu thua rồi, giơ ngón tay cái lên nói: “Cô út, nếu như có ai đó hỏi cháu phục ai trên đời này, chắc chắn người đầu tiên chính là cô út.”
Đây mới thật sự là cố tình gây sự nhưng lại xem như lẽ đương nhiên, chỉ có điều kiện tiên quyết là ông cậu nhà cô đồng ý để cho cô út nháo như vậy.
Từ lúc Chiến Niệm Bắc có mối quan hệ chồng già vợ trẻ với Trần Tiểu Bích, Trần Nhạc Nhung đã ngộ ra một đạo lý, người đàn ông lớn hơn mình một giáp sẽ càng trưởng thành đáng tin hơn, cũng sẽ cưng chiều mình hơn.
Ví dụ như anh Liệt yêu dấu của cô cũng lớn hơn cô một giáp, là một ông chú điển hình, có phải sau này anh Liệt cũng sẽ dung túng cô như vậy không?
Ngẫm nghĩ quả thật có chút mong đợi.
Vẻ mặt của Chiến Lý Mặc không vui, ba nói đúng, quả nhiên phụ nữ nhà họ Trần đều là những người phụ nữ lừa đảo chỉ biết gạt người.
Trần Tiểu Bích xoay một vòng trong phòng, nhìn căn phòng lớn rộng 200 mét vuông được trang trí đẹp mắt, than thở: “Quả nhiên là ba con cưng chiều con, chuẩn bị những thứ tốt nhất cho con. Năm đó, ông ấy không cho phép cô làm cái này, cấm làm cái kia, quản rất nhiều thứ.”
Trần Nhạc Nhung cười nói: “Điều này không giống nhau, bởi vì ba có mẹ, sự dịu dàng ở trong lòng đã được kích thích, vì vậy ba sẽ vui lòng cưng chiều con.”
Trần Tiểu Bích bĩu môi: “Ông ấy không công bằng thì có.”
Trần Nhạc Nhung nói: “Không phải cô út cũng có ông cậu cưng chiều sao? Từ trước tới nay, con chưa từng nhìn thấy ông cậu đối xử tốt với người phụ nữ bên ngoài nào như thế.”
Trần Tiểu Bích: “Anh ấy dám đối xử tốt với người phụ nữ khác, cô út chắc chắn sẽ thiến anh ấy.”
“Mẹ, chú ý cách dùng từ.” Chiến Lý Mặc lên tiếng nhắc nhở.
Trần Tiểu Bích: “Mẹ nói sai gì sao?”
“Không có. Đương nhiên mẹ luôn nói đúng… khi đứng trước mặt ba.” Chiến Lý Mặc không hề khách khí phá hủy hình tượng của Trần Tiểu Bích.
Trần Nhạc Nhung nhìn thấy hai mẹ con lại bắt đầu ầm ĩ, biết bọn họ không kết thúc nhanh như vậy, cô chuẩn bị lẻn rời đi: “Cô út, hai người cứ từ từ tranh cãi đi, phòng dành cho khách ở bên kia, hai người thích căn phòng nào thì tự chọn, con muốn đi nghỉ ngơi.”
Nhìn thấy bóng lưng Trần Nhạc Nhung đã bước vào phòng, Trần Tiểu Bích và Chiến Lý Mặc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người có chung một suy nghĩ, cùng nhau lao tới căn phòng dành cho khách lớn nhất.
Trần Tiểu Bích: “Căn phòng này là mẹ nhìn thấy trước.”
Chiến Lý Mặc: “Căn phòng này là con chọn trước.”
Trần Tiểu Bích: “Làm một đứa con trai, con không thể nhường cho mẹ sao?”
Chiến Lý Mặc: “Làm một người mẹ, mẹ không thể nhường cho con trai mới bảy tuổi của mình sao?”
Trần Tiểu Bích: “Con có thể nói như vậy, đâu giống với một đứa bé mới bảy tuổi chứ? Rõ ràng chính là một ông cụ non, vì vậy con phải nhường cho mẹ.”
Chiến Lý Mặc: “Mẹ có thể chạy như vậy, đương nhiên không cần con phải nhường cho mẹ.”
Trần Tiểu Bích: “Quả nhiên đàn ông nhà họ Chiến mấy người đều không phải là người tốt, đều không biết nhường cho tôi, mỗi ngày đều làm tổn thương trái tim tôi.”
Chiến Lý Mặc: “Mẹ đừng dùng chiêu này nữa. Sẽ không ai mắc lừa chiêu này của mẹ đâu.”
Trần Tiểu Bích: “…”
Cô cho rằng bọn họ sẽ bị mắc lừa bởi chiêu này của cô.
Chiến Lý Mặc: “Căn phòng lớn này nhường cho mẹ đó. Mẹ đã bôn ba một ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi, nếu mẹ mệt đến sinh bệnh, con và ba sẽ rất lo lắng.”
Trần Tiểu Bích: “Nhóc thối, con đừng đối xử tốt với mẹ một cách đột ngột như vậy có được không? Đây không phải là phong cách của con.”
Chiến Lý Mặc: “Ba không ở bên cạnh, con không thay ba chăm sóc mẹ thì ai chăm sóc cho mẹ đây?”
Thật ra mấu chốt nhất chính là nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, nhất định khi trở về cậu bé sẽ bị ba đánh đòn, nếu không muốn bị phạt, cậu vẫn nên chăm sóc cho mẹ thật tốt thì hơn.