Trên đường đưa Trần Nhạc Nhung về nhà.
Trần Nhạc Nhung nhìn ngoài cửa sổ, Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung, hai người đều yên lặng nhìn, ai cũng không mở miệng xoa tan yên lặng.
Xe chạy thẳng một đường, đến một khúc cua, Quyền Nam Dương mới chặn ngang Trần Nhạc Nhung ôm cô vào ngực xoa xoa “Nhung Nhung, cho anh Liệt chút thời gian nữa.”
“Anh Liệt, anh không cần nói gì cả, dù có bao lâu em đều nguyện ý chờ anh.” Cô không nói lời nào cũng không phải trách anh, chỉ là ít nhiều có chút xấu hổ.
Quyền Nam Dương “Nhung Nhung...”
“Anh Liệt, sáng sớm mai anh còn phải lên đường ra viếng thăm nước ngoài đó, anh về sớm chút đi.” Trần Nhạc Nhungười khỏi lòng anh, mở cửa xuống xe, phất tay với anh một cái “Anh Liệt, hẹn gặp lại.”
Nhìn khuôn mặt miễn cưỡng vui vẻ của cô, trái tim Quyền Nam Dương tê dần, cũng theo xuống xe, đưa tay ôm lấy cô, nhưng Trần Nhạc Nhung lại xoay người chạy.
Cô vừa chạy vừa nói “Anh Liệt, ngày mai lúc nào đến nơi nhớ gọi cho em đấy, bằng không có lẽ em sẽ đuổi theo quấy rầy anh nha.”
Tay Quyền Nam Dương ruỗi ra rơi vào khoảng không, trái tim cũng rơi theo, nhìn cô đi vào thang máy, mãi đến lúc không nhìn thấy cô nữa, anh mới xoay người quay về xe.
Sau khi tài xế lái xe, Quyền nam Dương lấy điện thoại ra bấm một dãy số, lạnh lùng nói “Sửa sang lại một chút tài liệu hiện đang có trong tay, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất thanh lí toàn bộ những người làm chuyện kia đi. Chờ tôi về nước, nếu không có tiến triển, tự gánh lấy hậu quả.”
Nói xong, không cho đối phương cơ hội đáp lời, Quyền Nam Dương cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, bực bội kéo cà vạt.
Cho anh chút thời gian.
Cho anh chút thời gian.
Anh luôn khiến Trần Nhạc Nhung cho anh chút thời gian, như vậy tại sao anh không cố gắng thêm chút nữa, sớm ngày xử lí xong chuyện của mình chứ?
Mỗi khi nghĩ đến mấy ngày qua Trần Nhạc Nhung ở bên cạnh mình chịu nhiều ấm ức, Quyền Nam Dương đều hận không thể đâm mình hai dao.
Tài xế Triệu Mẫn thông qua kính chiếu hậu nhìn Quyền Nam Dương ở ghế sau xe, nhìn thấy vẻ mặt anh âm trầm như đêm trước bão, sợ đến nỗi tay cầm lái run lên, cũng không dám lộn xộn nữa.
Ngài tổng thống của bọn họ, bình thường khuôn mặt luôn mỉm cười, cười đến tao nhã nho nhã, thoạt nhìn không giống người sẽ hại người.
Nhưng chỉ có những người quanh năm đi theo anh làm việc mới biết, tổng thống của bọn họ là kẻ ăn tươi nuốt sống đến thế nào.
...
Leng keng.
Nghe được tiếng thang máy đến, Trần Dận Trạch lập tức dập tàn thuốc trong tay ném vào thùng rác, giương mắt nhìn Trần Nhạc Nhung ra khỏi thang máy “Em về rồi.”
“Vâng.” Trần Nhạc Nhung khẽ lên tiếng, không nhìn anh một cái, bỏ qua anh muốn đi về phía cửa nhà mình.
Trần Dận Trạch chân dài bước một bước đuổi theo Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung đứng lại, quay đầu nhìn anh “ Trần Dận Trạch, có chuyện gì vậy?”
Trần Dận Trạch không lên tiếng, mà giật lấy chìa khóa trong tau cô, mở cửa phòng cô ra.
Trần Nhạc Nhung quát anh “Trần Dận Trạch, anh lại muốn làm gì?”
Trần Dận Trạch đẩy cô vào phòng, trầm giọng nói “Trần Nhạc Nhung, em có biết mỗi ngày em đang làm gì không?”
Trần Nhạc Nhung không muốn nói chuyện, không muốn nói chuyện với người luôn quan tâm chuyện không đâu này. Mỗi ngày cô làm gì thì có liên quan gì tới anh chứ?
Trần Dận Trạch đóng sầm cửa lại, còn nói “Từ nhỏ em thông minh lanh lợi, đi học liên tục vượt mấy cấp, mới chỉ mười tám tuổi đã học xong rất nhiều thứ mà những người hai bảy hai tám tuổi mới có thể học xong. Nhiều người ngưỡng mộ tài năng của em như vậy, trả lương cao mời em đến làm, Thịnh Thiên cũng giữ lại vị trí cho em, em nhất định không chọn cái nào cả, vừa tốt nghiệp đã chạy đến bảo vệ một người đàn ông.”
“Em thích thế.” Trần Dận Trạch này quan tâm chuyện không đâu, mỗi một câu đều đâm vào lòng cô, khiến cô đáp lại vô lí như vậy.
“Em thích thế?” Trần Dận Trạch cầm lấy tay Trần Nhạc Nhung, cả giận nói “Lúc em vui vẻ, rốt cuộc có nghĩa tới người nhà em không?”
Trần Nhạc Nhung “...”
Trần Nhạc Nhung không nói, giọng Trần Dận Trạch dịu lại một chút “Nhung Nhung, yêu một người cũng không lúc nào cũng ở bên cạnh người đó, mà là phải khiến mình càng trở nên ưu tú càng tỏa sáng, như vậy mới có thể giữ lại ánh mắt thích em của người ta. Em thông minh như vậy, sao lại mắc kẹt trong cái sừng trâu này không ra được?
Đạo lí Trần Dận Trạch nói, Trần Nhạc Nhung đều hiểu.
Nhưng cô không có kinh nghiệm yêu đương, mặc kệ có bao nhiêu thông minh, một khi rơi vào vòng xoáy tình yêu này đều biến thành kẻ hồ đồ.
Trần Dận Trạch đưa tay xoa đầu cô “Nhung Nhung, về New York thôi, trải qua những ngày tháng em nên trải qua. Nếu Quyền Nam Dương thật sự yêu em, cậu ta nhất định sẽ tới tìm em.”
“Em đã nói muốn chờ anh ấy trở về, thì em nhất định sẽ chờ anh ấy về.” Trần Nhạc Nhung mím môi, chăm chú lĩnh ngộ lời Trần Dận Trạch nói với cô.
Ba cô là người quản lí thịnh Thiên, giá trị bản thân trăm ngàn tỉ, của cải ăn mấy đời không hết, nhưng mẹ cô cũng không có ở nhà làm một vị phu nhân.
Mẹ cô luôn cố gắng làm việc, bà nói làm việc mới có thể khiến bà có được giá trị và sự tự tin của mình, mới có thể khiến bà càng thêm tự tin đứng bên cạnh chồng mình.
Lỡ như một ngày nào đó chồng bà thất nhiệp, bà cũng có thể bình tĩnh mà nói với ông rằng – không cần phải sợ, ông vẫn còn có bà, bà cũng có thể nuôi ông.
Trần Dận Trạch nói lời này với cô, cũng là ý của mẹ.
Trần Nhạc Nhung đột nhiên nghĩ thông suốt.
Cô cười với Trần Dận Trạch “Trần Dận Trạch, cám ơn anh. Em biết nên làm thế nào rồi.”
Sau đó, cô đã hiểu rõ con đường mình nên đi, nên tiếp tục thế nào.
...
Hôm sau.
Sáng sớm, Quyền Nam Dương xuất phát đến sân bay dưới một đám người ủng hộ mênh mông cuồn cuộn, ngồi máy bay riêng của tổng thống ra viếng thăm nước ngoài.
Ngài tổng thống ra viếng thăm nước ngoài, tự nhiên là chuyện lớn nhất của một nước, tin tức thời sự của đài truyền hình trung ương và trên mạng Internet đều phát trực tiếp rầm rộ.
Vì vậy, cho dù Trần Nhạc Nhung ở nhà, cũng có thể quan sát toàn bộ hành trình của anh Liệt.
Qua tivi cô thấy được anh Liệt ra sân bay, biết anh lên máy bay riêng, biết máy bay của anh đã cất canh...
Ôi...
Trần Nhạc Nhung ôm đầu thở dài một tiếng, anh Liệt bay mất, lòng cô cũng bay theo anh Liệt mất rồi.
Thật muốn tùy hứng một chút, lặng lẽ đến đất nước anh Liệt đến thăm...
Nghĩ tới đây, trong đầu Trần Nhạc Nhung lại nổi lên một câu hỏi, tại sao cô lại không thể tùy hứng một chút chứ?
Cô chỉ muốn cách anh Liệt gần một chút, cũng sẽ không quấy rầy công việc của anh Liệt, cô hoàn toàn có thể tùy hứng một lát.
Lại nói cố nắm giữ hộ chiếu tới đất nước anh Liệt tới thăm là thẻ hạ cánh, không cần thủ tục rườm rà, cô chỉ cần mua một vé máy bay bay qua tìm anh là được.
Từ trước tới nay Trần Nhạc Nhung là người thuộc phái hành động. Sau khi trong lòng có suy nghĩ này, cô lập tức cầm điện thoại lên chuẩn bị mua vé máy bay đuổi theo anh Liệt.
Nhưng vừa cầm điện thoại lên, Trần Nhạc Nhung lại từ bỏ ý định này.
Tối hôm qua nghĩ xong cả rồi, cô phải có sự nghiệp của chính mà, mới có thể khiến mình càng trở nên ưu tú, muốn vĩnh viễn giữ lại ánh mắt của anh Liệt.