Trần Việt: "...."
Ông thực sự không muốn con gái bảo bối của mình khách sáo với ông như thế. Nhưng ông không muốn cãi nhau với Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung không biết suy nghĩ trong lòng của Trần Việt, tiếp tục nói: "Ba, con biết ba yêu thương con, hận không thể đem những thứ tốt nhất cả đời này đều cho con. Nhưng con hy vọng ba để con tự xử lý chuyện của mình. Như vậy con mới có thể từ từ phát triển. Ba nói xem có phải không?"
Đứa nhỏ này đang nói ông xen vào việc của người khác. Sắc mặt Trần Việt trầm xuống, bất mãn nhìn về phía Giang Nhung, giống như muốn nói: "Em xem con gái của em lại ghét bỏ anh."
Giang Nhung cực kỳ vô tội.
Đứa con gái này là bà mang thai sinh ra, nhưng tính cách nóng nảy này lại do ông chiều chuộng mà sinh ra. Bây giờ con gái nói khiến ông không hài lòng, sao có thể trách bà được?
Trần Nhạc Nhung không biết ba cô đã thay đổi sắc mặt, vẫn tiếp tục phát biểu lớn: "Ba, ba xem, nếu chuyện gì ba cũng làm giúp con, con sẽ có thói quen ỷ lại vào ba. Sau này lúc con không có ai để dựa vào nữa thì con phải làm thế nào?"
Dù sao cuối cùng ba mẹ cũng sẽ già đi, bọn họ cũng sẽ có ngày có lòng nhưng không còn sức. Nếu đến lúc bọn họ mất, với tư cách là con như cô vẫn chưa đủ độc lập, lớn mạnh, vậy làm sao có thể hiếu kính ba mẹ?
Ba rất yêu thương cô, cô biết như vậy là tốt. Nhưng vẫn hy vọng ba buông tay, để cô tự xử lý chuyện của mình nhiều hơn, để có bầu trời của riêng mình.
Trần Nhạc Nhung nghĩ như vậy nhưng Trần Việt lại không nghĩ giống vậy. Với tư cách là ba, ông muốn đem những thứ tốt nhất cho con gái.
Dù có một ngày ông già rồi, thì người đàn ông mà con gái của ông thích sẽ tiếp tục thay ông chiều chuộng con bé, tiếp tục để cho con bé không cần lo nghĩ gì cả.
ông nói: "Đứa nhóc họ Quyền kia chẳng lẽ không thể khiến con ỷ lại?"
Nếu đứa nhóc họ Quyền kia không thể thay ông chăm sóc tốt cho Trần Nhạc Nhung, ông tuyệt đối sẽ không gả con gái cho đứa nhóc họ Quyền đó.
"Ba, chúng ta đang nói chuyện của chúng ta, ba không nên kéo anh Liệt vào." Trần Nhạc Nhung không thích ba cô dùng giọng điệu hoài nghi nói anh Liệt.
"Cậu ta là anh Liệt của con, ba là ba của con. Ngay cả việc ba nói cậu ta cũng không được sao?" Trần Việt không thích Trần Nhạc Nhung luôn che chở cho tên nhóc họ Quyền kia.
Trần Nhạc Nhung tức giận dậm chân: "Ba, ba nói chuyện rất vô lý."
Sắc mặt Trần Việt khó coi: "Con che chở cho nó, còn bảo ba nói chuyện vô lý sao?"
Nếu ông là người không biết phân biệt trái phải, ông đã dùng mọi biện pháp tiêu diệt tên nhóc họ Quyền kia, tuyệt đối không để con gái mình phải lo lắng mỗi ngày.
"Ba, con không nói chuyện với ba nữa. Hai người nghỉ sớm đi." Trần Nhạc gọi điện thoại tới vốn là muốn nói lời cảm ơn với ba cô. Ai biết được vừa nói xong hai người lại cãi nhau.
Hai ba con bọn họ đều nóng nảy, quật cường. Một khi đã quyết định ai đó hay việc gì đều rất khó để thay đổi quan điểm.
Lo lắng mình mất lý trí nói ra những lời khiến ba buồn, Trần Nhạc Nhung tắt điện thoại trước.
Nghe tiếng tắt điện thoại, Trần Việt tức giận, sắc mặt trầm xuống: "Tên nhóc kia rốt cuộc là tốt ở chỗ nào? Cậu ta dựa vào cái gì mà khiến con gái chúng ta che chở cho cậu ta như vậy?"
"Anh nhìn cậu ta không vừa mắt liền cảm thấy không tốt. Nhưng ít nhất cậu ta cũng rất chiều Nhung Nhung của chúng ta. Anh muốn tìm con rể, trước tiên không phải là tìm người chiều chuộng con gái của anh sao?" Lúc mấu chốt vẫn là Giang Nhung đứng ra giảng hòa hai ba con bọn họ: "Trần Việt, sao anh lại không thích cậu ta như vậy?"
"Tên nhóc kia để con bé chịu nhiều khổ sở như vậy. Con bé kia còn luôn che chở cho cậu ta, chẳng lẽ anh lại không thể có ý kiến?" Trần Việt không hài lòng về Quyền Nam Dương, người mà con gái ông thích.
Có lẽ không phải ông không thích Quyền Nam Dương, mà chỉ cần là người mà con gái ông thích, ông không có cách nào ưa nổi.
Lúc trước, khi con gái bảo bối của ông không có người trong lòng, ông chính là người đàn ông con bé thích nhất, là người đàn ông đẹp nhất trong lòng con bé, là anh hùng trong suy nghĩ của con bé. Nhưng tên nhóc họ Quyền kia hết lần này tới lần khác cướp đi con gái của ông.
Giang Nhung thở dài một tiếng: "Nếu năm đó người nhà của em cũng vậy, cũng nhìn anh không vừa mắt, ngăn cản em với anh ở cùng một chỗ. Em không thể nói những lời tốt đẹp về anh trước mặt họ à?"
Trần Việt tự tin nói: "Bọn họ sẽ không có khả năng nhìn anh chướng mắt."
Giang Nhung cười: "Anh cảm thấy chính mình đầy đủ ưu tú như vậy sao? Người khác không chướng mắt anh, nhưng Liệt cũng là Tổng thống của nước A, cậu ta cũng là người đứng đầu một nước. Vậy anh dựa vào cái gì mà chướng mắt cậu ta?"
Mỗi khi Trần Việt tức giận, Giang Nhung luôn ôn nhu ở bên cạnh giảng đạo lý với ông như vậy, từ từ đốt cháy ngọn lửa trong lòng ông.
Trần Việt nói: "Anh chính là nhìn cậu ta không thuận mắt."
Giang Nhung miễn cưỡng nói: "Chúng ta đưa Nhung Nhung về nhà, cấm con bé đi đâu, sau này không cho phép con bé tới chỗ cậu nhóc họ Quyền đó nữa."
Trần Việt lại bất mãn: "Giang Nhung, em cảm thấy anh sẽ là người vô lý như vậy sao?"
Giang Nhung nhún vai: "Có đôi khi thật sự cảm thấy có chút như vậy."
Trần Việt: "..."
Giang Nhung lại nói: "Nếu không nỡ để con gái khổ sở, vậy ủng hộ sự lựa chọn của con bé đi, thử tìm điểm tốt của Quyền Nam Dương xem. Con gái của hai chúng ta, anh phải tin tưởng vào ánh mắt của con bé."
Trần Việt bất mãn với Quyền Nam Dương, không có khả năng lập tức liền thay đổi. Nhưng nghe mấy lời này của Giang Nhung, ông nguyện ý tiếp nhận, nguyện ý thử tìm điểm tốt của Quyền Nam Dương
Chỉ có điều, ông vẫn còn một chút lo lắng: "Anh chỉ lo Nhung Nhung của chúng ta bị bắt nạt. Lo tên nhóc họ Quyền kia mải mê công việc, không đặt con bé ở vị trí thứ nhất."
Giang Nhung cười nói: "Lo lắng của anh cũng không phải không nên. Nhưng chúng ta không thể vì lo lắng mà chối bỏ cậu ta. Chúng ta phải cùng đi tìm điểm tốt của cậu ta."
Trần Việt nhíu mày: "Em làm mẹ tại sao lại không lo lắng?"
Lời này Giang Nhung nghe thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.
Sao bà lại không lo lắng cho con gái của mình?
Chẳng qua là lúc đối xử với chuyện tình cảm của con gái, bàtỉnh táo hơn Trần Việt nhiều.
Bình thường quan sát một chút cũng có thể thu được chút tin tức, bàcó thể phát hiện điểm tốt của Quyền Nam Dương, biết rõ cậu ta sẽ chiều chuộng con gái của bọn họ giống như bọn họ.
Nếu không phải biết rõ Trần Việt vì lo cho con gái nên mới nói như vậy, Giang Nhung thật sự muốn gặp cậu ta gấp.
Nhưng bàbiết rõ hơn hết, hai vợ chồng sống lâu cùng một chỗ, một bên xúc động, một bên phải tỉnh táo. Nếu không sẽ rất dễ xảy ra cãi nhau, có thể đánh nhau.
Cảm xúc của Trần Việt rất thấp, sống cùng ông vài chục năm, chẳng lẽ bà lại không biết?
Lúc này, bà nên nhường ông một chút.
Giang Nhung cười cười ôn nhu nói: "Anh có phái người đi nhìn chằm chằm cậu nhóc kia, cậu ta làm chuyện gì có lỗi với Nhung Nhung sao?"
Trần Việt lắc đầu: "Trước mắt không có nhưng không phải sau này sẽ không."
Giang Nhung: "......"
Người đàn ông này thật sự là quá đáng rồi.
Trần Việt bấm một dãy số trên điện thoại, trầm giọng giao phó: "Chuyện vận chuyển vật dụng lần này, nhất định phải để cho truyền thông nước A đưa tin. Để cho người dân nước A biết rõ ai là người thầm lặng hỗ trợ sau khu thảm họa."