Tuyết lớn vẫn còn tiếp tục.
Tuyết rơi càng lúc càng rộng, tai hoạ càng ngày càng nhiều.
Đương nhiên trong đó tai hoạ nghiêm trọng nhất vẫn là khu vực núi Vụ Sơn, hàng trăm người dân từ mấy chục hộ gia đình của các thôn làng dưới chân núi Vụ Sơn đều bị vùi lấp.
Sau khi thu được tin tức này, các bộ phận liên quan lập tức sắp xếp đội quân trên không đến cứu viện, tổng thống cũng nhanh chóng đến khu vực gặp thiên tai để an ủi chiến sĩ cứu hộ và quần chúng bị mắc kẹt.
Kênh tin tức trung ương quốc gia tiếp tục phát tin công tác ở khu vực gặp thiên tai, để nhân dân cả nước đều có thể biết được tiến độ của công tác cứu hộ ở khu vực gặp thiên tai càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, so với gió tuyết bên ngoài, so với những chiến sĩ cứu hộ và tổng thống đại nhân của bọn họ, vẫn có một đám người ngày ngày sống đến vô cùng thoải mái.
Trong những ngày tuyết lớn bay tán loạn, chuyện thoải mái nhất không gì sánh bằng là cùng bạn bè tìm một quán rượu nhỏ, uống rượu trắng, ăn thịt nướng, tâm sự vài ngày.
Một quán rượu nhỏ vẻ ngoài cũng không thu hút, nhưng bố trí bên trong đặc biệt thoải mái ấm áp, hôm nay chỉ chiêu đãi một bàn khách, trên cửa liền treo bảng nhỏ đã hết.
Một bàn khách chỉ có hai người mà thôi, lầu một lầu hai đầy chỗ trống, cũng không biết vì sao ông chủ quán rượu không tiếp đón khách khác.
Hai người khách ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trên lầu hai của quán rượu, từ cửa sổ nhìn ra, vừa lúc có thể thưởng thức khung cảnh tuyết rơi trắng xoá.
Nhưng mà lực chú ý của hai người bọn họ cũng không ở cảnh tuyết ngoài cửa sổ, mà ở TV trên vách tường, TV vừa lúc chuyển đến kênh tin tức trung ương, kênh tin tức đang chiếu hình ảnh ngài tổng thống đang thăm hỏi khu vực bị thiên tai.
Quyền Nam Dương cầm một cái loa lớn hét lớn với chiến sĩ cứu hộ và quần chúng gặp thiên tai: “Mặc kệ dùng bao nhiêu tài lực vật lực, chúng ta phải cố gắng hết sức giải cứu mỗi một người dân bị mắc kẹt.”
“Hừ, tên nhãi ranh này diễn cũng thật hay!” Người khách A trong số hai vị khách trong quán rượu nhỏ cầm lấy điều khiển TV từ xa tắt TV.
Người khách B ngồi đối diện người khách A cầm lấy bình rượu rót thêm một chén rượu cho anh ta, nhàn nhạt cười cười: “Quyền Nam Dương nguyện ý diễn trò lừa gạt quần chúng, vậy cứ để anh ta diễn đi, anh cùng anh ta gấp cái gì.”
Mặt người khách A lộ vẻ bất mãn: “Nhìn thấy nhân khí của Quyền Nam Dương càng ngày càng cao, người ủng hộ anh ta càng ngày càng nhiều, vị trí của anh ta càng ngày càng ngồi đến vững chắc, ngay cả anh cũng có thể ngồi trên.”
Người khách B rót đầy rượu cho người khách A, lại chậm rì rì rót thêm cho mình một ly, vẫn cứ thản nhiên nói: “Có vài thứ không phải của anh ta, mặc dù anh ta cướp đi, vậy cũng không thể trở thành của anh ta.”
Người khách A nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của người khách B, lại nói thầm một câu: “Chẳng lẽ trong lòng anh thật sự không hề sốt ruột chút nào sao?”
Người khách B lại không trả lời câu hỏi của người khách A, cầm chén rượu ngửi ngửi mùi rượu trắng này: “Ừm, đúng là rượu ngon! Nhiều quán rượu như vậy, nhưng kể ra rượu trắng trong quán rượu này của anh là thơm nhất.”
Dáng vẻ của người khách B càng lạnh nhạt thờ ơ, người khách A lại càng sốt ruột: “Tôi đang nói chuyện chính sự với anh, anh lại tán dóc mùi rượu với tôi. Anh muốn uống rượu, ở đâu lại không có.”
Người khách B nâng chén lướt qua một ngụm rượu, lại nói: “Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, tôi ra cửa một chuyến cũng không dễ dàng gì, anh cùng tôi vui vẻ uống hai ly đi.”
Một người kiên trì muốn nói cái gọi là chính sự, một người lại ngậm miệng không muốn nhắc tới cái gọi là chính sự, trong lúc nhất thời không khí có chút giằng co.
Đợi một lúc lâu sau, nhìn người khách B rót một chén rượu vào bụng, thật ra người khách A chính là ông chủ quán rượu này, anh ta trừng mắt nhìn người trước mặt, hơi hơi nổi giận: “Rốt cuộc anh đang có chủ ý gì?”
Người khách B nói: “Tuyết này vẫn đang rơi, nhìn dáng vẻ còn sẽ càng lúc càng lớn. Hôm nay mấy thôn làng dưới chân núi Vụ Sơn bị chôn, ai biết ngày mai có còn càng nhiều nơi bị chôn hay không.”
Chủ tiệm gấp đến độ bưng chén rượu rót vào trong miệng, nói: “Trận tuyết này có liên quan gì tới chuyện tôi muốn nói với anh?”
Người khách B cười cười, chậm rãi nói: “Chỉ cần tuyết không ngừng, tại nạn vẫn sẽ tiếp diễn, một hai điểm gặp thiên tai, còn chăm sóc được…Nếu khu vực gặp thiên tai càng ngày càng rộng, sợ là chính phủ muốn giải quyết cũng không được.”
Nói đến rõ ràng như thế, rốt cuộc chủ tiệm cũng hiểu, anh ta cười trong lòng, cười ha ha một tiếng: “Chỉ cần chính phủ cứu hộ chậm trễ, quần chúng nhân dân sẽ lên tiếng oán trách, lúc ấy tự nhiên sẽ có người đẩy Quyền Nam Dương xuống đài.”
Người khách B nhấp rượu, ánh mắt hàm chứa lạnh lùng cùng với ý cười nhất định phải được, lại không tiếp tục đáp lời chủ tiệm nói.
Chủ tiệm lại nói: “Xem ra hai người chúng ta hẳn là nên nâng chén làm một ly chúc mừng, hy vọng trong mấy ngày nữa trận tuyết lớn này ngàn vạn lần đừng dừng lại.”
“Ừ, làm một ly.” Người khách B hơi hơi híp mắt, con ngươi hiện lên một đạo tia sáng cực kỳ khinh thường.
Ở trong mắt anh ta, cầu mong tuyết rơi nhiều mấy ngày nữa, chỉ là suy nghĩ vô dụng của một ít người mà thôi, anh ta thuận miệng nói như vậy, cái tên ngu xuẩn này cũng tin.
Anh ta thật sự có chút không rõ, người kia thông minh như vậy, tránh ở sau lưng bày mưu lập kế nhiều năm như vậy, sao lại sử dụng một thủ hạ như vậy?
Nhưng mà, anh ta chẳng qua cũng chỉ là bắt người tiền tài thay người làm việc mà thôi, người kia muốn dùng dạng thủ hạ gì anh ta quản không được, cũng không muốn quản.
Chẳng qua mỗi lần đều cùng tên ngu xuẩn này nói chuyện, thật sự có chút vất vả.
……
Bởi vì được Lâm Thành Thiên báo đáp, Trần Nhạc Nhung có thể sớm làm người phiên dịch đi theo bên cạnh Quyền Nam Dương.
Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể cùng anh Liệt đi làm cùng nhau, lại tan tầm cùng nhau, trong lòng Trần Nhạc Nhung kích động nói không nên lời.
Cô kích động đến lăn vài vòng trên sô pha, lại chạy vài vòng quanh sô pha, thoạt nhìn giống như một kẻ điên mất đi lý trí.
Cực kỳ hưng phấn, Trần Nhạc Nhung nghĩ đến người nhà ở New York xa xôi, chỉ là lúc này bên này của cô là buổi chiều, bên kia New York là đêm khuya, gọi điện thoại quấy rầy bọn họ cũng không tốt lắm.
Cô nhịn xuống, nhưng lại nhịn không được, cầm lấy di động gọi cho mẹ mình, cô cho rằng mẹ sẽ tắt máy, ai ngờ cô vừa gọi đi, mẹ liền chuyển được.
Từ ống nghe di động truyền đến giọng nói ôn nhu lại có một chút buồn ngủ của mẹ: “Bảo bối, nửa đêm gọi điện thoại tới là có chuyện gì?”
“Mẹ, ngại quá, con đánh thức mẹ.” Trần Nhạc Nhung nghịch ngợm le lưỡi, “Con là vì quá hưng phấn, muốn tìm ai đó chia sẻ niềm vui.”
“Bảo bối, không sao.” Giọng nói Giang Nhung càng thêm ôn nhu, “Ngày mai là cuối tuần, mẹ có thể ngủ nhiều một chút. Con có chuyện gì cứ nói với mẹ.”
“Mẹ, mẹ thật tốt!” Trần Nhạc Nhung hận không thể chui vào trong ngực ba mẹ làm nũng.
Đời này, đối với cô mà nói, chuyện hạnh phúc nhất là có ba mẹ và người nhà tốt như vậy.
Mẹ của bọn họ cưng chiều cô giống như bảo bối, bởi vậy cô chưa từng trải qua loại cảm giác ba không yêu mẹ không thương của anh Liệt.
“Đứa nhỏ ngốc, con là bảo bối của mẹ và ba!” Giang Nhung cười khẽ, “Con nói xem, rốt cuộc có chuyện gì tốt muốn cùng mẹ chia sẻ?”
“Hắc hắc……” Trần Nhạc Nhung cười ngây ngô một tiếng, “Mẹ, con có thể đi làm bên cạnh anh Liệt.”
#####CHƯƠNG 920: TRẦN VIỆT THÍCH ĂN DẤM CHƯƠNG 920: TRẦN VIỆT THÍCH ĂN DẤM "Ừm, đúng là một chuyện làm người ta vui mừng.”Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Giang Nhung truyền ra từ trong điện thoại: “Chúc mừng bảo bối nhà chúng ta rốt cục cũng có thể làm việc bên cạnh người yêu rồi.” Giọng nói của bà dịu dàng, nghe thấy những lời của cô cũng không giật mình, dáng vẻ như thể bà đã sớm đoán được con gái bảo bối của bà sẽ làm như vậy. "Mẹ, nhưng mà con vẫn khá là lo lắng." Việc mẹ vẫn luôn giúp đỡ mình, Trần Nhạc Nhung đương nhiên biết, chỉ là ở bên phía cha sẽ có chút không dễ đối phó cho lắm. Chuyện này là cô chủ động yêu cầu được đi công tác bên cạnh anh Liệt, lỡ như cha của cô lại hiểu lầm là anh Liệt cố tình muốn cô phải đi chịu khổ thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn. "Nhung Nhung, con cứ yên tâm đi làm ở bên cạnh anh Liệt của con đi, chỗ ba của con đã có mẹ lo.” Con gái mình lo lắng chuyện gì, Giang Nhung đương nhiên biết. "Cảm ơn mẹ!" Trần Nhạc Nhung vui vẻ trả lời. Bất cứ khi nào cô không chắc chắn về cha mình, mẹ của cô nhất định sẽ ra tay hỗ trợ, chỉ cần mẹ ra tay, chắc chắn bên phía của cha sẽ được giải quyết ổn thỏa Trần Nhạc Nhung nghe được những lời của mẹ thì rất vui vẻ, còn sắc mặt của người đàn ông nằm bên cạnh Giang Nhung lại bắt đầu tối xuống, rất là bất mãn mà xích lại gần bà, ở trên cổ của bà cắn một cái. "A ——" Giang Nhung bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu lại hung ác lườm ông một cái, người đàn ông này, lại dám ngay lúc này làm xằng làm bậy. "Mẹ, mẹ sao thế?" Nghe thấy ở bên phía của Giang Nhung có tiếng kêu, Trần Nhạc Nhung lo lắng hỏi. “Chắc là bị sâu cắn một cái." Giang Nhung tất nhiên sẽ không nói là Trần Việt cắn bà, không thể làm gì chỉ có thể tìm qua loa một cái cớ. Ai biết được lời vừa ra khỏi miệng, tên đàn ông xấu xa Trần Việt đang ở một bên lạnh lẽo kia lập tức ôm bà vào trong ngực, vừa ôm vừa cắn bà thêm một cái. Giang Nhung: "..." Bà thực sự phải cố sức kìm nén mới không có kêu thành tiếng. Nhưng dù sao bà cũng không phải con cừu nhỏ có thể để cho Trần Việt tùy ý bắt nạt, bà vung tay lên, hung ác dùng cùi chỏ của mình đụng vào Trần Việt một cái. Bà đụng vào Trần Việt một cái, Trần Việt không chỉ không cảm thấy đau mà ngược lại trên mặt còn toát ra ý cười, càng tích cực ôm bà vào trong lòng cắn cắn. Giang Nhung giương lên ánh mắt cảnh cáo: "Em đang nói chuyện điện thoại với con gái, anh đừng có mà làm loạn.” Nhưng mà người đàn ông Trần Việt cố chấp này khi vừa thức dậy thực sự không nghe người ta nói, hơn nữa còn đặc biệt bá đạo, ông không chỉ không buông Giang Nhung ra mà còn đưa tay qua luồn vào trong quần áo của bà. Giang Nhung bắt lấy đôi tay không an phận kia kéo ra ngoài, đang bận rộn lại nghe thấy giọng nói lo lắng ở bên kia đầu dây của Trần Nhạc Nhung: "Mẹ..." "Ừ, bảo bối, mẹ vẫn đang nghe đây, con nói đi..." Bởi vì lo lắng con gái sẽ nghe ra cái gì, Giang Nhung nói chuyện có chút lắp bắp. Nghĩ đến tất cả quẫn bách này của mình đều do người đàn ông Trần Việt này một tay tạo thành, Giang Nhung lại nghiêng đầu hung ác lườm ông một cái, thế mà Trần Việt lại cúi người lại gần hôn bà một phát. Giang Nhung: "..." Thực sự là chỉ có cầm thú cùng đàn ông là khó nuôi! Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Trần Nhạc Nhung một lần nữa truyền đến: "Mẹ, con thật ra là muốn hỏi mẹ, mẹ thấy anh Liệt thế nào?” Trần Nhạc Nhung biết ba cô đối với anh Liệt ấn tượng không tốt nhưng là không biết mẫu thân đại nhân đối với anh Liệt cái nhìn đến tột cùng thế nào. Tuy rằng mẹ không có phản đối cô và anh Liệt ở bên nhau, nhưng cũng không nói là có ưng ý với anh Liệt hay không. Bởi vì mong muốn muốn gả cho anh Liệt ngày càng mãnh liệt, Trần Nhạc Nhung thực sự hi vọng người trong lòng của mình có thể đạt được sự khẳng định của người nhà, cho nên cô mới hỏi ra câu đó. "Liệt?" Ấn tượng của Giang Nhung đối với Liệt trước giỡ vẫn luôn rất tốt. Tuy rằng không có nhiều tiếp xúc cho lắm, Giang Nhung cũng không quá hiểu chàng trai này, nhưng mà bà tin tưởng một người đàn ông có thể dùng tính mạng của chính mình để bảo vệ con gái của bà thì chắc chắn là một người đàn ông có thể dựa vào. "Mẹ, mẹ không thích anh sao?" Bởi vì trước đó ba có vẻ không thích anh Liệt cho nên Trần Nhạc Nhung rất quan tâm cái nhìn của mẹ với người mà mình yêu. Dù sao, mặc kệ cô cảm thấy anh Liệt tốt bao nhiêu, cô vẫn là hi vọng anh Liệt có thể nhận được sự đồng ý từ phía cha mẹ của mình. “Sao mẹ lại có thể không thích thằng bé cơ chứ?” Giang Nhung dịu dàng trấn an con gái, bà suy nghĩ một chút, lại nói, "Liệt để lại cho mẹ ấn tượng quá sâu sắc, năm đó lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy đây là một thằng bé không đơn giản.” Giang Nhung đang nói, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt bén nhọn đang nhìn mình, bà ngẩng đầu một cái liền đối đầu với ánh mắt tràn gập ghen tuông của Trần Việt. Người đàn ông này, bà đang ở đây bàn luận về con rể tương lai cùng với con gái của mình, lẽ nào ông có thể hẹp hòi đến độ bình dấm này cũng muốn ăn hay sao? Giang Nhung lườm ông một cái, lại dời ánh mắt đi, thật sự không muốn quan tâm tới người đàn ông thích ăn dấm chua này nữa. Ở phía bên kia điện thoại Trần Nhạc Nhung gấp gáp hỏi: "Mẹ, mẹ chỉ cảm thấy là anh ấy chỉ không đơn giản thôi sao? Không có cảm giác nào khác sao?” Giang Nhung trả lời tiếp: "Sau đấy khi thằng bé ở bên cạnh con, chiều chuộng con, thậm chí dùng tính mạng để bảo vệ con... Lúc ấy mẹ đã nghĩ, mai sau khi con lớn lên, chắc hẳn phải tìm một người như vậy để lấy làm chồng, ở bên yêu thương chăm sóc cho con.” Mẹ đã khẳng định là muốn anh Liệt trở thành con rể tương lai, vậy thì chắc chắn có ấn tượng vô cùng tốt với anh Liệt rồi. Trần Nhạc Nhung vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy như vậy sao?" "Ừm." Giang Nhung gật đầu, "Mấy năm không tìm thấy thằng bé mẹ cũng cảm thấy rất tiếc nuối, cũng may mà Nhung Nhung của chúng ta không hề từ bỏ, vẫn bắt được chàng trai này về.” "Mẹ, con yêu mẹ!" Trần Nhạc Nhung chỉ hận không thể lập tức quay về ôm mẹ hô to vạn tuế. Vẫn là mẹ hiểu mình lại càng giống mình, đến cả mắt nhìn đàn ông cũng giống nhau, không giống như ba, lựa ba chọn bốn lúc nào cũng cảm thấy anh Liệt nơi này không tốt nơi đó cũng không tốt. "Bảo bối, mẹ cũng yêu con! Đúng rồi, còn có ba của con, ông ấy cũng rất yêu con!" Giang Nhung dịu dàng êm ái nói. Trần Nhạc Nhung lại nói: "Mẹ, vậy con không quấy rầy mẹ ngủ nữa, hôm khác chúng ta lại nói chuyện phiếm nha.” Nghe thấy giọng nói sung sướng của con gái, tâm tình của Giang Nhung cũng tốt hẳn lên: “Tạm biệt bảo bối!” Bà cúp điện thoại, bên tai lập tức vang lên giọng nói trầm thấp gợi cảm mà lại có chút bất mãn của Trần Việt: "Em thật sự có ấn tượng đầu tiên sâu sắc như vậy với cái tên nhóc Quyền Nam Dương kia?” "Em có ấn tượng khắc sâu như thế nào với thẳng bé ấy cơ chứ?" Giang Nhung hỏi ngược lại. "Còn thế nào nữa?" Sắc mặt Trần Việt nặng nề, thoạt nhìn vô cùng không vui. "Trời còn mờ tối, em còn muốn ngủ thêm một lát." Giang Nhung quay người đi không muốn để ý đến ông nữa, cũng không muốn quan tâm ông ở bên kia nổi lên cái tính xấu gì. Bà còn cho rằng Trần Việt sẽ tiếp tục ầm ĩ với bà, còn dịch sang bên cạnh một chút, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nhưng mà Trần Việt lại không làm ra thêm động tác nào nữa. Giang Nhung không nhịn được lại quay đầu lại xem xét nhìn ông một cái, thấy ông đã nhắm hai mắt lại, có vẻ như là không có chuyện gì. Lúc này bà mới yên tâm nhắm mắt lại đi ngủ, ngay khi bà sắp ngủ, cả cơ thể bỗng nhiên lại bị Trần Việt luôn tự cho là mình giỏi kéo vào trong lồng ngực, giọng nói nặng nề của ông vang lên ở bên tai bà: “Sao năm đó không thấy em nhớ kỹ anh như thế?” "Cái gì mà không nhớ kỹ anh?" Giang Nhung dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng suy nghĩ một chút, chắc là ông đang nói tới chuyện sau khi tìm được bà đi, bà lập tức giải thích, “Năm đó chẳng phải là em bị mất trí nhớ hay sao.” "Em bị mất trí nhớ?" Sắc mặt Trần Việt càng khó coi. Nhớ năm đó, lúc lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, bà không chỉ mắng ông mà còn hất ông một cái, khiến cho ông nhớ bà thật sâu, vậy mà bà lại không có một chút ấn tượng nào với ông. Thế mà bây giờ bà còn dám không chớp mắt nói rằng bà bị mất trí nhớ! Trần Việt thật muốn một phát bóp chết người phụ nữ này!