Mặc dù trong đêm hôm khuya khoắt, tin ngài Tổng thống gặp nạn vừa lan truyền ra đã khiến cả thành phố và đất nước đang chìm trong giấc ngủ phải bừng tỉnh.
Mọi người thông qua các loại phương tiện thông tin hiện đại như internet và máy tính đi khắp nơi báo tin cho nhau, chỉ trong thời gian một tiếng ngắn ngủi, nước A từ trên xuống dưới gần như không ai không biết tin tức này.
Sau khi tin tức này truyền ra, chẳng mấy chốc phải đối mặt với những vấn đề mới, ví dụ như quần chúng nhân dân lo lắng sau khi ngài Tổng thống gặp nạn thì ai sẽ là người đủ năng lực đứng ra nắm quyền của quốc gia này.
Thời gian tại vị Tổng thống của Quyền Nam Dương rất ngắn, không những vậy tuổi cũng còn rất trẻ, trong thời gian nhậm chức ngắn ngủi ấy chưa chắc đã chọn ra được người lên làm Tổng thống kế nhiệm.
Trước khi chọn được người kế nhiệm Tổng thống, ngài Tổng thống đương thời bỗng nhiên gặp nạn, chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế và sự yên ổn của nước A.
Sự khủng hoảng, sợ hãi, bất lực từ từ lên men trong lòng dân chúng.
Bọn họ không biết ai có thể kế nhiệm vị trí Tổng thống, bọn họ càng không biết Tổng thống kế nhiệm sẽ là người như thế nào.
Không biết Tổng thống mới nhậm chức có thể cố gắng thúc đẩy kinh tế nước A hay không, có nâng cao chất lượng cuộc sống của người dân nước A trên trường quốc tế hay không.
Rất nhiều vấn đề mà bình thường mọi người chưa từng nghĩ tới thì trong thời khắc mấu chốt này, không để ý đến việc mình có quản được không, tất cả mọi người đều sẽ lo lắng.
Bọn họ hoàn toàn không biết gì về tương lai cả.
Bởi vì không biết ai sẽ là người kế nhiệm vị trí Tổng thống nước A, dân chúng lập tức cảm thấy có rất nhiều điều không thể xác định, những điều này đáng sợ như mưa tuyết trong thời gian dài vậy.
Bởi vì chuyện này và mưa tuyết đều là ẩn số, mưa tuyết không biết lúc nào mới dừng, người được chọn cho vị trí Tổng thống cũng không biết là một người như thế nào.
Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là mãnh thú và hay lũ lụt, cũng không phải thảm họa thiên nhiên, mà là sự sợ hãi và bất lực trước những điều chưa xác định được trong lòng mang đến.
Đêm đã khuya, nhưng cư dân mạng không nghỉ ngơi chút nào, hết nhóm này đến nhóm khác dưới sự dẫn dắt của một đoàn, cố gắng tranh luận chứng minh những lý lẽ của mình là đúng.
Kẻ địch thì đang vội vàng làm lớn chuyện Quyền Nam Dương gặp nạn, khiến nó vỡ lở ra, muốn tin này lan truyền ra tất cả, để trước chín giờ sáng mai là không ai không biết.
Nhân lúc đang đêm, nhân lúc Chính phủ trung ương của Quyền Nam Dương vẫn chưa có sự chuẩn bị, bọn họ sẽ tung tin tức này ra khắp nơi, khiến lúc bọn họ phát hiện ra thì dù có muốn ngăn lại cũng không kịp.
Chỉ cần lan truyền tin tức này ra, lúc dân chúng đang lo sợ không biết làm sao thì khi đó chủ nhân của bọn họ sẽ đứng ra trấn an.
Trong thời khắc mấu chốt, người được chọn làm Tổng thống tương lai đứng ra sẽ khiến người dân yên lòng, ổn định đất nước, ổn định kinh tế,, ngoài người đó ra thì còn có thể là ai.
Tất cả chính là kế hoạch mà kẻ địch đã tính toán, bọn họ cho rằng tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay...
Kẻ địch đang bận rộn, đương nhiên Quyền Nam Dương càng không nghỉ ngơi, anh dặn thuộc hạ phải luôn chú ý đến tình hình của đối thủ, đồng thời anh cũng không hề rảnh rỗi.
Những bình luận của cư dân mạng anh đều đã xem qua, trên mạng chủ yếu phân thành hai phe, một phe là ủng hộ anh, chiếm đa số, bình luận khá ôn hòa.
Một phe khác là người phản đối anh, phe này có ít người, nhưng cách nói khá bài bản, vừa nhìn là biết có tổ chức đứng sau.
Không những vậy trong những người phát ngôn này còn có nhân viên công tác của chính phủ trong Bắc Cung, bọn họ đứng ra tung một vài tin phỏng đoán về Tổng thống.
Rất nhiều người lập tức tin là thật, bắt đầu hoài nghi cách đối nhân xử thế của ngài Tổng thống và việc anh có phát triển được quốc gia không.
Bởi vì có những người này dẫn đầu, nhiều dân chúng không hiểu chuyện dễ dàng bị dắt mũi, lợi dụng một bộ phận người dân đó trở thành con rối cho chúng giật dây.
Kẻ địch biết cách kích động quần chúng nhân dân, để phòng trường hợp sau này chuyện của bọn chúng không thành, bị truy cứu thì bên kia cũng không biết phải truy cứu trách nhiệm của ai.
Kẻ địch giữ lại cho mình một đường lui, phòng bất trắc.
"Còn năm tiếng nữa!" Có tiếng Long Duy vang lên sau lưng, Quyền Nam Dương không quay đầu nhìn, chỉ khẽ gật đầu.
"Thật ra kẻ đứng sau điều khiển là ai, tôi nghĩ trong lòng cậu hẳn đã có đáp án rồi." Long Duy ngồi xuống bên cạnh Quyền Nam Dương.
Quyền Nam Dương vẫn không nói gì, nhưng anh lại bị những lời này của Long Duy làm lay động, Long Duy nói không sai, trong lòng anh quả thật đã có đáp án, chỉ là anh không muốn tin mà thôi.
Mặc dù anh là một thành viên trong trung tâm quyền lực chính trị, mặc dù anh ngồi lên vị trí cao nhất của nước A, thế nhưng dù sao anh cũng vẫn có tình người.
Mặc dù anh có rất ít tình cảm cá nhân, nhưng vẫn là có.
Dù sao chăng nữa, anh cũng không thể chủ động đối phó với người thân ruột thịt, đương nhiên nếu người khác khiêu khích anh thì lại là chuyện khác.
Anh không phải là người sẽ chủ động đối phó với người thân ruột thịt, nhưng nếu bọn họ chủ động khiêu khích thì anh tuyệt đối sẽ không làm một con cừu nhỏ để mặc cho người ta chém giết.
"Chuyện cậu không tiện ra tay thì cứ để cho tôi, thủ đoạn gì tôi cũng có thể dùng được." Long Duy đã làm bạn với Quyền Nam Dương mấy chục năm, anh ta hiểu anh hơn rất ai hết, biết anh đang kiêng dè điều gì.
"Không cần. Cậu đừng quên, lúc nhà họ Long bị toàn diệt, mẹ của tôi cũng là một trong số những người bị hại." Quyền Nam Dương thờ ơ nói một câu, cho thấy anh chưa từng quên chuyện mẹ mình bị sát hại.
"Chuyện một năm trước tôi chưa từng quên." Long Duy cũng hờ hững trả lời như vậy, nhưng ánh mắt của anh ta lại lộ ra sát ý rất mạnh.
Trước giờ anh ta vốn cũng không phải người tốt, Long Duy tự cho là mình là một "tiểu nhân" có thù tất báo.
Những kẻ làm tổn thương anh ta và người nhà, bất kể là ai thì anh ta cũng sẽ khiến đối phương phải trả giá lớn gấp trăm lần, mười lần.
Một lần nữa, Quyền Nam Dương không nói tiếp, ánh mắt lạnh lùng lẳng lặng xem tin tức mới nhất mà thuộc hạ vừa gửi tới.
Long Duy trầm mặc một lát rồi nói: "Tôi nghe nói Chiến Niệm Bắc ở Giang Bắc cũng đã tới thành phố Lâm Hải rồi. Lần này ông ta tới hình như là để tra xét chuyện ba mươi mấy năm trước cô và chú của cậu đến Giang Bắc làm gián điệp."
"Ừ." Quyền Nam Dương gật đầu, anh đã gặp Chiến Niệm Bắc, biết tại sao Chiến Niệm Bắc lại đến đây, cũng biết lần này Chiến Niệm Bắc nhất định phải đạt được kết quả.
Long Duy lại hỏi: "Chuyện đó cậu có đầu mối mới rồi sao?"
Quyền Nam Dương khẽ nói: "Bây giờ thì vẫn chưa, nhưng tôi tin chẳng mấy chốc sẽ có thôi. Dây người kia thả vừa dài vừa lâu như vậy rồi, đã đến lúc thu lưới."
"Bọn chúng hẳn là đang đứng ngồi không yên." Long Duy châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, lại nói: "Làm một điếu không?"
Quyền Nam Dương lắc đầu: "Nhung Nhung nhà tôi ghét mùi thuốc lá."
"Nhìn cậu đi, chỉ vì một người phụ nữ ghét mà ngay cả khói cũng không hít." Long Duy khinh bỉ Quyền Nam Dương, nhưng lại bất giác dập điếu thuốc trong tay, bởi vì Nhi nhà anh ta cũng không thích anh ta hút thuốc.
Quyền Nam Dương nhìn động tác của Long Duy, nhưng không nói toạc ra, Quyền Nam Dương hiểu người anh em này của mình.
Trước giờ Long Duy vẫn luôn là người ngoài miệng nói cứng nhưng anh cũng có mặt dịu dàng, nhất là khi đối diện với Tưởng Linh Nhi.