Lấy Chồng Bạc Tỷ

chương 968: cãi nhau không bằng đánh nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ai!

Xem ra nếu muốn cái gia đình này được hòa thuận hạnh phúc thì nó phải ra tay giải quyết rồi.

Chiến Lý Mặc mở cửa, hai tay chống vào eo, làm ra bộ dạng người lớn: “Ba, mẹ, hai người nếu thực sự chê bai con như vậy thì ném con xuống tầng đi.”

Trần Tiểu Bích: “...”

Chiến Niệm Bắc: “...”

Là bọn họ không đúng, bọn họ cãi nhau thì cãi nhau, sao phải lôi con cái vào.

Chiến Lý Mặc lại nói: “Ba, mẹ, hai người đều là người lớn rồi, đừng có làm ra những chuyện ấu trĩ như vậy có được không? Ở đây cãi qua cãi lại không bằng ba mẹ đánh nhau một trận đi, cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề, đánh nhau vấn đề được giải quyết càng nhanh gọn.

Trần Tiểu Bích toát mồ hôi.

Chiến Niệm Bắc sắc mặt trắng bệch.

Hai người bọn họ còn không bằng một đứa trẻ 7, 8 tuổi.

Trần Tiểu Bích cho dù có không hiểu chuyện thế nào đi chăng nữa, dù bà có vô pháp vô thiên thì cũng là người phụ nữ của ông, ông sao có thể so đo tính toán với bà cơ chứ.

Ai, thôi, bỏ đi!

ông tha thứ cho bà vậy.

Lại nói, Trần Tiểu Bích có cái tật xấu như vậy, còn không phải do ông quá chiều chuộngbà hay sao, nói cho cùng cũng phải trách ông.

Nghĩ đến đây, Chiến Niệm Bắc thuận tay ôm bà vào lòng, xoa xoa đầu bà: “Là anh không tốt, anh không nên nhỏ mọn như vậy, càng không nên cãi nhau với em.”

“Anh biết sai rồi?” Trần Tiểu Bích chính là điển hình của mẫu người không biết thỏa mãn: “Nếu anh đã biết mình sai thì nghĩ xem nên làm thế nào để đền tội với em đi.”

“Đền tội với em?” Đó, xem đi, người phụ nữ này chính là được đằng chân lên đằng đầu, Chiến Niệm Bắc không muốn đấu khẩu với bà nữa, liền nhấcbà lên vai ôm bà vào phòng.

ông vừa đi vừa nói: “Chiến Lý Mạc, ba với mẹ con làm lành rồi, con về phòng ngủ đi, đừng có quản nhiều chuyện của người lớn nữa.”

Cạch...

Chiến Lý Mạc vừa định mở miệng thì ba của nó đã đóng sầm cửa lại, xem ra lửa giận trong ba vẫn chưa tiêu tán hết a.

Nó lắc lắc đầu: “Mẹ à, không phải con không muốn cứu mẹ, mà là con không cứu nổi. Mẹ vẫn là tự cầu phúc cho mình đi a.”

Chiến Niệm Bắc vác Trần Tiểu Bích vào phòng, lúc quay người không chú ý khiến đầu của Trần Tiểu Bích đập vào tường, bà đau điếng người hét lên: “Chiến Niệm Bắc, anh muốn làm gì?”

Chiến Niệm Bắc không có ý định xin lỗi nói: “Ừ, anh nhận lỗi với em rồi, giờ anh chính thức xin lỗi em!”

Trần Tiểu Bích có cảm giác không lành, gấp gáp nói: “Anh bỏ em xuống đã, còn việc xin lỗi chúng ta từ từ nói.”

Chiến Niệm Bắc nói: “Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, để lâu đối với hai người chúng ta đều không có lợi.” ông không bỏ bà xuống, khiến bà cảm thấy chóng mặt.

Trần Tiểu Bích muốn đáông, đá không được, lại nói: “Chiến Niệm Bắc, anh rốt cục là muốn xin lỗi em như thế nào.”

Chiến niệm Bắc cười lạnh một cái, chầm chậm nói: “Em cảm thấy anh có thể xin lỗi em như thế nào?”

“Anh buông em ra đã...” Trần Tiểu Bích vẫn chưa nói xong thì bị Chiến Niệm Bắc dũng mãnh ném lên trên giường.

Bởi vì dùng sức hơi quá nên không cẩn thận đầu bà đập vào đầu giường khiến bà đau điếng, đau tới mức đầu bà nổi một cục nho nhỏ trên đầu..

Trần Tiểu Bích xoa xoa cái cục nhỏ nhỏ trên đầu mình, nghiến răng nghiến lợi: “Chiến Niệm Bắc, tên khốn nạn này, anh rốt cuộc là muốn xin lỗi hay muốn trả thù đây?”

Tức chết bà rồi, tức chết rồi, thật sự là tức chết rồi, bà sao lại tin người đàn ông này thật sự biết lỗi xin lỗi bà cơ chứ?

“Chiến Niệm Bắc, anh làm cái gì thế?”Người đàn ông này sao lại bắt đầu cởi quần áo rồi.

Chết tiệt!

Trần Tiểu Bích rất không có khí phách cắn cắn môi, cơ thể người đàn ông này quá đẹp, là cơ thể mà khiến người khác không nhịn được muốn phạm tội.

Nhìn thấy cơ thể của Chiến Niệm Bắc, bà quên mất là bà ban nãy bị đau đầu, giờ trong đầu chỉ có nghĩ đến vóc dáng này khiến người khác phải nhiệt huyết sôi trào.

“Chiến Niệm Bắc...”

“Xùy!”

Chiến Niệm Bắc ngăn âm thanh phát ra từ miệng bà, ông sẽ dùng hết sức của mình để xin lỗi Trần Tiểu Bích.

Mấy ngày tiếp théo, Trần Tiểu Bích khi đi chân đều muốn run lên.

Mỗi lần người khác nhìn bà với ánh mắt kì quái, bà đều nghiến răng nghiến lợi mắng anh: “Chiến Niệm Bắc, tên cầm thú này.”

Quả thực không phải là người mà, đã lớn tuổi như vậy rồi mà sao vẫn có thể như vậy!

........

Thời gian trôi đi, thời gian nửa tháng cũng cứ vậy trôi qua nhanh chóng.

Ngày 12 tháng 12, thời tiết chuyển nắng, thứ tư.

Hôm nay là ngày thẩm án vụ Quyền Đông Minh.

Vụ án Trần Đông Minh giết người do viện tối cao ước A Lâm Hải thẩm phán, tin tức này sau khi vừa được truyền ra, bên ngoài pháp viện đã bị vây kín bởi một đám kí giả.

Sau chuyện lầm trước, nhân dân toàn quốc đều hận Trần Đông Minh đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vậy họ hi vọng có thể đem chuyện này sớm truyền đến cho người dân cả nước biết.

Bởi vì người mà Quyền Đông Minh muốn giết chính là Tổng thống nước A, hơn nữa Quyền Đông Minh còn tổ chức phản động làm tổn hại đến sự ổn định của quốc gia, người dân khát vọng ổn định phát triển sao có thể không hận hắn ta cho được cơ chứ.

Lâm Thành Thiên làm thống kê, cho dù không định tội cho Quyền Đông Minh, để hắn ta thoát tội, thì Quyền Đông minh sau này cũng không khác gì một con chuột cống bị người người đánh đuổi mà thôi.

Giết người, làm tổn hại đến ổn định quốc gia, những tội này Quyền Đông Minh đều đã nhận.

Sau khi kết thúc viện tòa án tối cao thành phố Lâm Hải xử tù chung thân đối với Quyền Đông Minh, vĩnh viễn tước đoạt quyền tham gia chính trị của hắn ta, hình phạt có hiệu lực từ ngày hôm nay.

Sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, nhân dân toàn quốc vui mừng tung hô Tổ quốc vạn tuế, tung hô Tổng thống nước họ.

Tất cả mọi người đều hi vọng có thể trừ bỏ được những tên hại nước hại dân, cầu cho Tổng thống bọn họ khỏe mạnh có thể đưa nước A hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.

Khi mà người dân cả nước tung hô chúc mừng, thì vẫn có kẻ núp trong bóng tối vẫn chưa chết tâm muốn làm liều đến cuối cùng.

Thái Yên Chi tắt ti vi, căm phẫn hướng về phía Quyền Lập Chí: “Phán tù chung thân, tước bỏ quyền chính trị vĩnh viễn. Tên Quyền Nam Dương này là làm cho ông xem hay là cho tôi xem.”

Sau khi Quyền Đông Minh bị bắt, những người bên cạnh Thái Yên Chi cũng bị rớt đài, bây giờ người mà bà ta có thể thương lượng ngoài Quyền Lập Chí thì không còn ai khác.

Quyền Lập Chí chầm chậm nói: “Tù chung thân mà thôi, ít nhất Quyền Nam Dương vẫn là thủ hạ lưu tình chưa lấy đi tính mạng của Quyền Đông Minh.”

Những ngày này bởi vì không có được sự chăm sóc thích hợp, tình hình sức khỏe của Quyền Lập Chí kém hơn nhiều so với trước đây, nói xong một câu liền ho khù khụ.

Thái Yên Chi phẫn nộ quát: “Quyền Lập Chí, ông mù rồi hay sao? Quyền Nam Dương thủ hạ lưu tình? Nếu nó thủ hạ lưu tinh, nó sẽ không đem Quyền Đông Minh giao cho Pháp viện nhân dân thẩm phán.”

Thái Yên Chi vừa nghĩ đến việc con trai mình bị cùm gông ở hai tay, bị đứng trước vành móng ngựa, xuất hiện trước mặt nhân dân cả nước giống như một phạm nhân, trái tim bà ta như đang rỉ máu.

Bà hận, hận tới mức muốn lột da của Quyền Nam Dương, hận không thể uống máu của Quyền Nam Dương, hận không thể chôn anh xuống mười tám tầng địa ngục.

Khiến cho Quyền Nam Dương đời đời kiếp kiếp không thể vực dậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio