Lâm Thành Thiên nói: “Bà Thái, cảm ơn đã hợp tác với chúng tôi! Vậy mời bà bây giờ đi theo tôi, chúng ta chuẩn bị tư liệu và ghi khẩu cung.”
Thái Yên Chi không nguyện ý đi, hai con mắt thẳng tắp nhìn Quyền Nam Dương, hi vọng anh có thể chính miệng cho bà một câu trả lời thuyết phục, bà mới có thể yên tâm hơn một chút.
Nhưng...
Quyền Nam Dương đến nhìn bà thêm một lần cũng không có, xoay người tiêu sái rời đi, từ đầu đến cuối anh không nói với bà câu nào.
Nhìn bóng lưng Quyền Nam Dương đi mỗi lúc một xa, Thái Yên Chi nắm chặt nắm đấm, đến móng tay cắm vào lòng bàn tay bà cũng không cảm thấy đau.
Quyền Nam Dương!
Thái Yên Chi từ kẽ răng phun ra ba chữ.
Mày cứ chờ đấy, thù này không báo Thái Yên Chi bà nhất định tự kết liễu bản thân.
...
Khách sạn Tinh Tế.
Vì muốn cho anh Liệt một sinh nhật khó quên, Trần Nhạc Nhung từ nửa tháng trước sau khi cùng cậu và ông nội về Giang Bắc đã bắt đầu chuẩn bị.
Cô đặt một phòng xa hoa làm địa điểm tổ chức sinh nhật cho anh Liệt, cô còn đặt thêm một chiếc bánh gato lớn ba mươi tầng tượng trưng cho tuổi ba mươi của anh Liệt.
Ngoài những thứ này Trần Nhạc Nhung còn tìm một dàn nhạc chuyên nghiệp, dùng thời gian nửa tháng để tự biên một ca khúc tặng anh... Dù sao cô nghĩ ra được những ý tưởng nào để chúc mừng sinh nhật anh thì cô đều dùng hết.
Cô đã từng tra tư liệu, anh Liệt trước nay chưa từng trải qua một sinh nhật nào trọn vẹn cả, vì vậy cô muốn anh có thể không bao giờ quên sinh nhật mình.
Năm nào đón sinh nhật, người nhà cô cho dù ở đâu cũng đều về chúc mừng, quà sinh nhật mỗi năm cô đều nhận đến mỏi tay.
So với anh Liệt, cô chính là được ngâm mình trong mật ong mà lớn.
Nhưng không sao, cuộc sống trước kia của anh Liệt không có sự tham gia của cô nhưng cuộc đời sau này của anh chắc chắn không thể thiếu cô.
Trần Nhạc Nhung âm thầm đưa ra quyết định, sau này cô nhất định nỗ lực sống thật tốt để anh Liệt cũng trở thành một người đàn ông ngâm trong hũ một ong.
Còn nửa tiếng nữa mới đến sáu giờ cũng có nghĩa là cô còn phải đợi nửa tiếng nữa mới có thể gặp được anh Liệt. Mặc dù chỉ có nửa tiếng nhưng cô lại cảm thấy thời gian ấy quá dài quá dài.
Cô hi vọng anh Liệt có thể tới sớm hơn một chút để cô chính miệng nói với anh sau này anh không chỉ có một mình nữa rồi.
Cốc cốc.
Cô đang nghĩ đến anh Liệt thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Lẽ nào anh Liệt đến sớm hơn?
Nghĩ đến có thể là anh Liệt, Trần Nhạc Nhung đứng vọt dậy, chạy nhanh ra cửa nhưng khi cửa mở ra người đứng ngoài cửa lại là một nhân viên phục vụ nam.
Nụ cười sáng lạn của Trần Nhạc Nhung trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt không cảm xúc nhìn nhân viên phục vụ, ánh mắt ý hỏi anh ta có chuyện gì.
Nhân viên phục vụ nói: “Xin hỏi cô có phải cô Trần không?”
Trần Nhạc Nhung gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
Anh ta chỉ vào xe đồ ăn, lịch sự lễ phép nói: “Số tiền mà cô trả cho khách sạn chúng tôi rất cao, đã vượt qua giá trị quà tặng kèm của chúng tôi nên tôi đặc biệt tới tặng quà cho cô.”
“Ồ... vậy anh đẩy vào rồi tìm đại một chỗ nào đó đi.” Trần Nhạc Nhung trước giờ chưa từng thiếu tiền, đối với những chuyện tặng quà gì đó cũng không để tâm.
Nguyên nhân chủ yếu là ban nãy cô tưởng rằng người đến là anh Liệt nhưng khi mở cửa nhìn thấy lại không phải nên tim đã lạnh đi một nửa, làm gì còn tâm tình quan tâm quà tặng.
Cô xoay người lại ngồi lên ghế, tiếp tục đờ đẫn nghĩ đến anh Liệt của cô cũng không đi xem nhân viên phục vụ ở bên cạnh đang làm gì.
“Đang ghét! Không có việc gì tự nhiên tặng quà gì chứ, hại tôi mừng hụt.” Trần Nhạc Nhung ôm đầu thì thầm.
Không có việc gì tự nhiên tặng quà?
Nghĩ đến vài chữ mấu chốt này, trong đầu Trần Nhạc Nhung đột nhiên hiện lên gì đó nhưng sự khác thường này tới quá nhanh, đi cũng rất nhanh, đến mức cô không nắm được gì.
Không biết có phải vì anh Liệt chưa đến hay do sự khác thường vừa hiện lên trong đầu đó mà trong lòng Trần Nhạc Nhung bỗng nhiên dâng lên cảm giác sốt ruột.
Biết trước sẽ sốt ruột như vậy thì cô đã không để Chung Khôn đi, để anh ta ở lại nói chuyện với cô, trêu anh ta cũng rất vui.
“Phục vụ, anh để đồ xuống rồi đi ra ngoài đi.” Trần Nhạc Nhung nói.
Đây là phòng bao cá nhân, có thể có thêm người chuyên môn cũng có thể có phục vụ nhưng Trần Nhạc Nhung không muốn bọn họ ở trước mặt đi tới đi lui phá hỏng bầu không khí, cô muốn một mình đợi anh Liệt cơ.
Phục vụ không có phản ứng lại, cảm giác khác thường này một lần nữa hiện lên trong đầu Trần Nhạc Nhung. Lần này cũng rất nhanh nhưng đã đủ để Trần Nhạc Nhung nắm được mấu chốt.
“Không ổn rồi!” Cô thầm kêu một tiếng.
Bước chân của người phục vụ này mạnh mẽ, có lực giống như người luyện võ công đã nhiều năm chứ không giống những người phục vụ khác.
Nghĩ đến người phục vụ này có thể là người xấu đóng giả, Trần Nhạc Nhung nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Nhưng trong khoảnh khắc cô quay đầu lại liền ngửi thấy một mùi thơm lạ thường.
Cô còn chưa ngửi ra mùi thơm đó rốt cuộc là gì, chỉ thấy người đó cười lạnh một tiếng, rất nhanh sau đó não trầm xuống, mất đi tri giác.
...
Tối, bóng tối vô tận, không một tia sáng giống như cả thế giới đều đã sụp đổ.
“Không! Đừng mà! Đừng mà! Anh Liệt cứu em!”
Trần Nhạc Nhung muốn hét lên nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Cô chỉ có thể gắt gao giơ hai tay lên ôm chặt đầu mình giống như một đứa trẻ bất lực.
Bóng tối là cơn ác mộng cả đời này cô không thể xóa bỏ, là nguồn gốc tâm ma mà cô lại không thể từ trong tâm ma này bước ra được.
Hai tay Trần Nhạc Nhung ôm chặt lấy đầu rồi lui dần vào góc tường, ký ức đáng sợ giống như thủy triều ập tới bao vây lấy cô.
Bên tai truyền đến tiếng bọn cướp đang bàn bạc, những âm thanh đó rõ ràng đã hơn mười năm trôi qua rồi nhưng bây giờ lại như đang vang lên bên tai cô.
Có người mắng chửi: “Trần Việt rất quan tâm đứa con này, chỉ cần nó ở trong tay chúng ta thì không sợ Trần Việt không lùi bước.”
Có người tiếp lời: “Đánh gãy một chân nó đi, cho dù có được Trần Việt cứu ra thì vết thương này cũng khiến Trần Việt hối hận cả đời.”
Còn có người nói: “Người phía trên chúng ta đã nói rất rõ ràng, không phải chúng ta muốn xử lý đứa bé này mà chỉ trách nó là con gái Trần Việt. Đánh gãy chân nó có thể khiến Trần Việt hối hận cả đời, vậy coi như chúng ta đã thắng rồi.”
Âm thanh bàn bạc đánh gãy chân cô mỗi lúc một lớn.
Những giọng nói đó mấy năm nay Trần Nhạc Nhung vẫn luôn không nhớ quá rõ nhưng lúc này đây ký ức bị bắt cóc năm ấy lại vọng lên rõ ràng bên tai cô.
“Anh Liệt...”
Năm đó khi cô vô lực, sợ hãi đến tột cùng thì anh Liệt giống như một người anh hùng mà trời cao ban tặng, một mình tới giúp cô bước ra khỏi bóng tối đáng sợ ấy.
Lần này cô lại chìm vào bóng đen vô tận, liệu anh Liệt có thể đến kịp không, có còn là anh hùng của cô như trước kia không?
Cô nghĩ anh Liệt nhất định sẽ tới kịp, nhất định sẽ tới cứu cô nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô cũng không giảm đi chút nào.
Bóng tối vẫn còn đây, vậy nỗi sợ hãi của cô cũng vĩnh viễn không thể loại bỏ.