"Đừng nhiều lời nữa, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh có muốn thả người hay không?" Cho dù làm chuyện gì, Trần Dận Trạch cũng học theo một ưu điểm của Trần Việt, đó chính là tốc chiến tốc thắng.
Chuyện có thể bàn tới thì nên bàn cho thật tốt, chuyện không thể bàn thì nên làm như thế nào chính là làm như thế đó, tuyệt đối không được kéo dài.
Có điều, có một điểm vô cùng rõ ràng, hôm nay chỉ cần anh ta ở đây, không ai được phép động vào một sợi tóc của Trần Nhạc Nhung.
Quyền Thế Hàn gãi gãi tóc bị bẩn như kết thành mớ dây thừng trên đầu, chân run nói: "Cậu cả Trần, anh đừng kích động. Tôi cũng đã nói, tôi chính là mời cô chủ Trần đến uống cốc trà, cũng không có ý xấu gì."
Trần Dận Trạch lạnh lùng liếc mắt về phía anh ta: "Bảo người của anh cút ra!"
Quyền Thế Hàn đột nhiên nở nụ cười: "Cậu cả Trần, anh là đang kể chuyện cười sao?"
Trần Dận Trạch không lên tiếng.
Quyền Thế Hàn còn nói: "Anh cũng đã đến rồi, người của tôi có thể để anh đi sao? Nếu anh đi rồi, chúng tôi còn có thể sống hay sao?"
Mặc dù người nhà họ Trần sẽ không ỷ thế hiếp người, nhưng mà dám chọc tới người của họ, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.
Trần Dận Trạch vô thức siết chặt Trần Nhạc Nhung vào ngực, nheo mắt, nhìn lướt qua những người trước mặt một lần nữa, nhớ khái quát dáng vẻ và thân hình của đám người này.
Quyền Thế Hàn cười lạnh một tiếng: "Vậy để em gái của anh ở lại đi."
Nói xong, hắn ta vung tay lên, những tên đàn ông to cao lực lưỡng ở phía sau anh ta không chút băn khoăn nào phóng về phía Trần Dận Trạch.
Những người này thật ra là một đám côn đồ vô cùng độc ác, khí thế của Trần Dận Trạch có thể làm bọn họ sốc tạm thời, nhưng chỉ cần chủ nhân của bọn họ giao phó, mỗi người bọn họ đều sẽ liều mạng xông tới.
Vài tên đàn ông vạm vỡ vây quanh cứ thế xông lên, đôi chân dài của Trần Dận Trạch nhấc lên, một chân đạp về phía một người, đá văng từng người một, bởi vì anh ta phải bảo vệ Trần Nhạc Nhung. Dưới sức tấn công mạnh mẽ của đám người này, không lâu sau, anh dần dần rơi vào thế bị động
Tình thế rất nguy hiểm, nhưng Trần Dận Trạch nhưng lại không hề hoảng hốt, bình tĩnh tìm cách đối phó, anh biết tiếp tục như vậy cũng không thể được.
Anh ôm Trần Nhạc Nhung lui ra phía sau vài bước, để cô đứng trong góc tối: "Nhung Nhung, nghe anh, đừng sợ, đợi một lát, anh liền đưa em rời khỏi đây."
"Em…" Trần Nhạc Nhung vẫn đang sợ, nghĩ muốn năm lấy tay Trần Dận Trạch, nhưng lý trí của cô lại khiến cô lẳng lặng thu tay về, vào lúc này cô không có cách nào giúp anh, không trở thành gánh nặng cho anh chính là cách giúp đỡ.
"Nhung Nhung, đừng sợ!" Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, Trần Dận Trạch đau lòng đồng thời lửa giận trong lòng cũng đột nhiên bùng phát.
Hôm nay, anh nhất định phải khiến cho đám người kia lúc đến lành lặn lúc đi phải nằm bò mà đi ra ngoài.
Cảm giác được người phái sau sắp tấn công tới, Trần Dận Trạch xoay người một cái, rất nhanh ra nắm đấm, một nắm đấm hung hăng đập thẳng vào mắt trái của một tên đàn ông cao to phía trước.
Nắm đấm này của Trần Dận Trạch vừa tàn nhẫn lại vừa mạnh mẽ, tên kia bị đánh trúng, thân thể lung lay hai cái, ngay sau đó “phịch” một tiếng ngã trên mặt đất.
Mắt thấy người đồng đội phía trước bị đánh ngã xuống, mấy người phía sau sững sờ, giật mình, sau đó giống như người điên bắt đầu phát động tấn công.
Đối thủ tấn công càng ngày càng mãnh liệt, không có Trần Nhạc Nhung ràng buộc, lực tấn công của Trần Dận Trạch cũng nhanh chóng tăng lên, kẻ địch xông lên một, anh liền đánh một, xông lên hai, anh liền đánh cả hai.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, không người nào có thể đánh bại anh, không ai có thể phá vỡ trong vòng mười bước tiến lại gần Trần Nhạc Nhung.
Nhưng mà đám người kia không những không buông tha, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, một đám hai mươi mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ, một người tiếp một người ngã xuống, một đám người chồng lên nhau trong căn phòng chật hẹp, tiếng kêu rên bốn phía vang lên, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
"Nhung Nhung…" Xử lý xong một đám người, Trần Dận Trạch quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhạc Nhung trong góc tường, anh hơi cau môi, cười nhẹ với cô, trấn an cô.
Mười mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ hung ác như vậy bị đánh bại, nhưng đối phương vẫn còn một người, một người duy nhất, đó chính là người vẫn luôn thờ ơ, lạnh lùng Quyền Thế Hàn.
Mắt thấy thuộc hạ của mình bị đánh ngã, mắt thấy Trần Dận Trạch sắp dành được chiến thăng, Quyền Thế Hàn cười lạnh đưa ra đòn sát thủ.
Hắn ta chậm rãi giơ khẩu súng ngắn trong tay lên, nhẹ nhàng khỏi động chốt, tiếp theo một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua bụng của Trần Dận Trạch- người vừa nãy vẫn còn giống như một vị thần chiến đấu.
Pằng …
Âm thanh của tiếng súng vang lên, viên đạn nhanh chóng lao về phía Trần Nhạc Nhung ở góc tường, ngay trong thời khắc chết chóc ấy, đại não Trần Dận Trạch dường như không suy nghĩ gì, cơ thể theo bản năng di chuyển sang bên phải, anh dùng cơ thể của mình đỡ lấy viên đạn đang bay tới kia thay cho Trần Nhạc Nhung.
Viên đạn xuyên qua bụng, máu tươi cứ thế trào ra…
Tiếng súng đánh thức Trần Nhạc Nhung vẫn đang ngây ngốc, cô bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, mắt thấy Trần Dận Trạch ngã xuống bên cạnh, cô xông lên phía trước, đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của anh: "Anh…"
Vào thời khắc nguy hiểm nhất, phản ứng đầu tiên của mọi người vẫn là chân thật nhất, một tiếng “anh” được phát ra từ miệng Trần Nhạc Nhung, thực ra chính là gián tiếp nói rõ trong lòng cô luôn thừa nhận người anh trai Trần Dận Trạch này.
Trong lòng của cô, Trần Dận Trạch là anh trai của cô, vẫn luôn là như vậy. Chỉ là bởi vì một số chuyện anh làm, cô hận anh, không bằng lòng vui vẻ hòa nhã với anh.
"Anh, đừng sợ, em đỡ anh!" Cô đỡ anh dậy, nhưng bởi vì chiều cao và cân nặng của hai người quá khác biệt, lại bởi vì Trần Dận Trạch đã mất hết sức lực, cho nên toàn bộ trọng lực cơ thể của anh đều dồn lên cơ thể cô, khiến cô không chịu được, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, từ từ đỡ anh nằm lên mặt đất.
"Anh… Đừng sợ, sẽ không sao đâu, không sao đâu…" Trần Nhạc Nhung cắn môi xé toang áo sơ mi trên người anh, rất nhanh ngăn chặn miệng vết thương của anh, cầm máu giúp anh: "Anh phải cố chịu đựng, nhất định phải cố chịu đựng!"
"Cậu cả Trần, cô chủ Trần, tôi chỉ muốn mời cô tới uống cốc trà, hai người cần gì cùng tôi ồn ào đến mức này chứ?" Hắn ta đùa bỡn khẩu súng ngắn trong tay, tiếp tục nói: "Cú đấm của anh vừa nhanh vừa tốt, nhưng làm sao nhanh bằng viên đạn của tôi đây?"
Hắn di chuyển nòng súng, hướng về phía đầu Trần Nhạc Nhung: "Cậu cả Trần, anh nói xem nếu tôi bắn vỡ đầu của cô nhóc đáng yêu này, hậu quả sẽ như thế nào đây?"
"Quyền…" Trần Dận Trạch đang nói, nhưng mà thanh âm quá nhỏ, Quyền Thế Hàn nghe không rõ ràng, không khỏi nhích lại gần một chút:"Cậu cả Trần, anh muốn nói cái gì? Nói to lên chút đi, khí thế hung hăng ban nãy của anh bị chó ăn mất rồi hay sao?"
Nhưng, ngay tại thời khắc Quyền Thế Hàn tới gần Trần Dận Trạch, Trần Dận Trạch bỗng nhiên ngồi dậy, anh cắn răng sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng, vung nắm đấm đánh vào đỉnh đầu Quyền Thế Hàn khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
"Anh…" Bởi vì anh dùng lực, miệng vết thương xuất huyết nhanh hơn, rất nhanh nhuộm hồng cả áo sơ mi trắng của mình, Trần Nhạc Nhung lo lắng đến nỗi sắp khóc.
"Nhung Nhung…" Trần Dận Trạch cười yếu ớt, nỗ lực đưa tay ra xoa gương mặt cô: "Cảm ơn em đã chịu gọi anh một tiếng anh trai."
Mặc dù anh cũng không nguyện ý làm anh trai của cô, nhưng mà có thể nghe được từ trong lòng cô thành tâm gọi anh là anh trai, anh cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Bảo vệ cô mười mấy năm, cũng có thể nhìn thấy cô lo lắng cho anh.
Vậy là đủ rồi, thật sự như vậy là đủ rồi, anh tự nói với chính mình như vậy.
Nhà họ Trần nuôi dưỡng anh mười mấy năm, cho anh cuộc sống tốt nhất, cho anh tất cả những thứ tốt đẹp nhất, anh dùng phương thức như vậy báo đáp họ, đó cũng là điều đương nhiên.