Thẩm Tiêu tỉnh lại phát hiện mình đang gối đầu lên cánh tay của Thanh Phong. Cô ngơ ngác định ngồi dậy thì phát hiện đầu đau nhức. Gương mặt cau có đến khó chịu đành miễng cưỡng đưa tay xoa đầu.
- Đầu của Tiểu Tiêu đau quá!
Thanh Phong cúi xuống, hắn đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô.
- Đợt lát sẽ hết đau...
Đôi mắt trong suốt của cô chăm chú nhìn Thanh Phong. Lại là ca ca đẹp trai cô ôm vừa nãy. Đẹp quá! Đẹp quá! Thẩm Tiêu sung sướng trong lòng biểu hiện ra bên ngoài ngây ngô không khác gì đứa trẻ con.
Thanh Phong vốn dĩ định chữa trị xong cho cô rồi rời đi ngay. Ai ngờ lại không hiểu tâm tình của hắn thế nào lại quyết định ở lại. Đã vậy hắn còn cho cô gối đầu lên tay mình. Thanh Phong đưa mắt nhìn cô, hắn im lặng. Từ trước giờ hắn chính là nóng tính, không biết cái gì gọi là nhẫn nại. Vậy mà hôm nay có lẽ hắn trúng tà rồi hay sao?
- Ủa? Sao anh lại nhìn Tiểu Tiêu như vậy? Trên mặt Tiểu Tiêu có vấn đề gì à?
- Không sao!
Thái độ của Thanh Phong làm cô tụt hứng. Đôi mắt của cô di chuyển tầm nhìn xuống bàn tay trái của Thanh Phong. Thấy giữa đốt ngón tay trỏ có một vết sẹo rất to. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy rất khủng khiếp. Cô vô thức cầm lấy tay trái của Thanh Phong, xòe bàn tay hắn ra đưa miệng thôi phù phù.
- Làm gì vậy?
- Anh cứu Tiểu Tiêu mà, chắc tay anh đau lắm. Để Tiểu Tiêu giúp anh thổi nha.
- Ngốc! Thành sẹo rồi sao đau.
Nhưng thấy cô quan tâm tới như vậy, Thanh Phong cũng chẳng buồn rụt tay lại. Cô thổi phù phù rồi thoáng chốc ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn. Không hiểu sao, trái tim của Thanh Phong đập nhanh. Đó không phải là nhanh bởi vì kẻ thì quá mạnh. Cũng không phải nhanh vì nghi ngờ.... đó là gì???
- Anh à? Anh tên gì vậy? Tiểu Tiêu không biết tên anh.
- Thanh Phong!
- Vậy Tiểu Tiêu sẽ gọi anh là anh Phong nha...
- Tùy thôi!
Hắn cứ để cô làm đủ trò trên tay mình, chán chê rồi ngủ. Đắp chăn cẩn thận cho cô xong, hắn ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Vừa bước ra khỏi cửa, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ném cho Thanh Phong tờ giấy rồi biến mất. Thanh Phong nhẹ nhàng mở tờ giấy ra. Có lẽ, đây là việc thường xuyên xảy ra nên hắn chả có gì phải ngạc nhiên. Xem xong nội dung bên trong tờ giấy, hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại rồi biến mất.
Đúng lúc đó, cửa phòng hé mở ra. Cô thập thò quan sát xung quanh rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Vừa nãy là cô giả vờ ngủ để Thanh Phong ra khỏi phòng. Dù sao hiện tại trong tình huống bất đắc dĩ này cô mới phải giả ngốc để bọn họ bớt sự phòng bị với cô. Tuy cô không phải người nhà họ Thẩm thì cô cũng phải cứu những người trong dòng tộc. Ba mẹ là người nuôi cô từ bé,cô không thể để người nhà ba mẹ nuôi cứ phải chịu lời nguyền chết dần chết mòn như vậy được.... cô phải làm cái gì đó...
Thẩm Tiêu nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự. Kì lạ, cả căn biệt thự rộng lớn như mê cung lại không có bóng người nào. Phòng ốc xung quanh yên tĩnh khiến cô lạnh cả sống lưng. Chạy ra tới cổng Thẩm Tiêu phát hiện rằng căn biệt thự này bị cô lập với bên ngoài. Nó nằm trên núi, nếu ra ngoài đường sẽ không có một phương tiện nào qua lại. Bây giờ cô phải đến nhà của chính của Thẩm Gia. Còn cặp song sinh nhị gia và tam gia ở đó. Hai người họ qua năm nữa sẽ bước tuổi năm. Mà họ bây giờ lại là trụ cột chính của cả gia tộc. Nếu hai người họ gặp chuyện thì coi như toàn bộ sụp đổ.
Hiện tại đang là tầm giữa trưa, mặt trời rất oi bức nóng lực. Cô có lần đọc qua trên mạng rằng một số loài rắn không thích cái khô nóng của mặt trời mà thích rợp bóng mát. Bây giờ cô đi bộ xuống núi chắc phải mất vài tiếng. Nhưng dù sao cũng phải cố. Chắc chắn bọn họ sẽ trở lại biệt thự. Nếu cô không mau nhanh thì sẽ không còn cơ hội mất.
Thẩm Tiêu nuốt một ngụm nước bọt. Cô không nghĩ nhiều mà cố gắng cật lực chạy đi xa khỏi biệt thự.
[...]
Mặt trời tuy đã lui dần nhưng cái nóng vẫn cứ bao lấy cơ thể của cô. Quần áo Thẩm Tiêu ướt sũng mồ hôi. Tóc tai cô hơi bị rối. Hình tượng lôi thôi, lếch thếch đi đâu cũng ngại nhưng cô chẳng để ý tới. Chân đã mỏi nhừ vì chạy liên tiếp mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng vào trong thành phố, đã chuyển sang xế chiều.
Theo trí nhớ của cô thì nhà chính của Thẩm gia nằm cách biệt với khu phố. Nó nằm trong con hẻm sát ngay bên bờ sông phía Tây. Theo trí nhớ, Thẩm Tiêu lần theo mò mẫm tìm đường. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh dành cho người đi bộ qua đường, cô nhanh chân chạy qua phía bên kia.
Một tiếng phanh xe kít dài vang lên. Chiếc siêu xe đen từ xa lao tới, do kít phanh gấp nên tạo ra âm thanh chói tai. Mà chiếc xe đó lại suýt đâm vào người cô...
Thẩm Tiêu thất thần, vừa nãy tốc độ quá nhanh khiến cô không kịp ý thức được sự việc. Mà từ phía này nhìn qua cửa kính chiếc siêu xe đen, cô như không tin vào mắt mình. Người đàn ông trong xe vừa nhìn thấy cô rồi khựng người, xong ngay lập tức mở cửa xe bước xuống. Thẩm Tiêu mím chặt môi quay người toan bỏ đi thì lại người đàn ông đó đi đến giữ chặt tay lại.
- Thẩm Tiêu? Sao em lại ở đây? Em có biết anh đã tìm em lâu rồi không?
Lòng cô chợt hiện lên nỗi chua xót. Tìm? Chẳng phải anh đã đính hôn rồi sao? Môn đăng hộ đối với cô gái đó rồi sao? Anh chẳng phải là Thượng Quan của cô nữa rồi.
- Xin lỗi, tôi không quen anh!