"Chát"
Một cái bạt tai, hai cái bạt tai,... đám cảnh sát được lệnh của cấp trên liên tục tra tấn cô. Gương mặt vốn trắng trẻo của cô vốn trắng trẻo, hiện tại đã sưng tím. Bây giờ cô mới cảm nhận thấy chốn tù ngục lại đáng sợ như vậy. Hai tay cô bị trói ra sau ghế, dù muốn hay không cũng phải cắn răng chịu đựng đau đớn.
- Nhân chứng vật chứng rõ ràng! Cô còn chối sao? Tốt nhất mau kí vào giấy nhận tội đi!!!
Tên cảnh sát dường như mất kiên nhẫn. Có lẽ đây là trường hợp đặc biệt lại dai tới như vậy. Cô bị đánh tới nỗi da thịt chỗ nào cũng dính máu, cả gương mặt sưng tím tới nỗi còn nhìn không ra.
- Tôi... tôi... không giết người...
Thẩm Tiêu ngã xuống đất, chiếc ghế đè lên thân thể của cô.
Đám cảnh sát khó chịu. Cuối cùng, bọn chúng vứt roi xuống đem cô trở lại phòng giam. Thẩm Tiêu nằm lạnh lẽo dưới đất, vết thương vẫn con rỉ máu đau ê ẩm. Ba mẹ mất rồi, Thẩm Gia đang nguy kịch. Hiện tại, chỉ còn mỗi cô đơn độc lẻ loi. Dù thế nào cô cũng không nhận tội. Cô tin Thượng Quan sẽ cứu cô ra.
Càng nghĩ Thẩm Tiêu bất giác bật khóc. Ánh mắt màu xanh lục phía xa nhìn chằm cô không rõ cảm xúc rồi dần dần biến mất vào bóng tối.
- Phạm nhân! Có người gặp!
Tiếng lạch cạch cửa giam mở ra. Tên cảnh sát khó chịu nhìn cô. Thẩm Tiêu cắn răng cố gắng để gượng dậy. Chắc là Thượng Quan. Cô vẫn luôn đợi anh... cuối cùng anh đã đến. Niềm tin thúc giục cô phải đến gặp anh ngay. Tên cảnh sát dẫn cô tới phòng gặp mặt. Qua khung cửa kính, cô ngồi xuống ghế. Nhưng, không phải Thượng Quan tới mà là một cô gái lạ.
Nhìn cả người cô ta đâu đâu cũng là hàng hiệu, có vẻ cô ta chính là vị thiên kim tiểu thư nào đó.
Cô ta ngồi xuống. Đám cảnh sát mang một tách cà phê cho cô ta rất chu đáo. Bộ dáng sủng nịnh đó chắc chắn gia thế sau lưng cô ta phải lớn lắm.
Tháo chiếc kính đen xuống, cô ta nhìn cô rồi vào thẳng vấn đề.
- Cô tên là Thẩm Tiêu?
Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Tiêu nhẹ gật đầu. Đôi mắt cô ta nhìn cô đầy vẻ khinh thường. Vừa nãy, trước khi đi cô nghe thấy tên cảnh sát gọi cô ta một tiếng cung kính là Mã Đoan tiểu thư. Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên.
- Không vòng vo nữa... hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn thông báo cho cô một việc. Đó là yên tâm ở trong này đi... bởi vì... ngày nữa tôi và Thượng Quan sẽ cử hành hôn lễ.
Trái tim của cô suýt lỡ một nhịp. Lời nói của cô ta khiến cô chẳng kịp tiêu hóa. Nếu là muốn chia cắt cô và Thượng Quan, thì nhất định cô sẽ không tin. Thượng Quan sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy... con người anh ấy cô là người hiểu rõ nhất. Không thể nào.
- Chỉ bằng lời nói, cô tưởng tôi sẽ dễ tin sao?
- Chậc... chậc... nhìn bộ dạng thảm hại của cô đi. Hiện tại trông rất ghê tởm. Cô biết không, gia thế của tôi và Thượng Quan ngang nhau. Chúng tôi đều không cùng cấp bậc với cô... loại thấp kém như cô có khả năng với anh ấy sao? Mà cho dù ba mẹ anh ấy quý cô, nhưng tin tức cô giết người rồi phải vào tù thì họ đã không muốn cho Thượng Quan gặp cô rồi.
Vừa nói cô ta vừa rút trong túi ra một sấp ảnh trước mặt cô. Thẩm Tiêu nhìn những bức ảnh mà cô không kìm được nước mắt. Trong bức hình, hai con người đang ân ái với nhau. Mà người đàn ông đó lại chính là người cô yêu. Người đã hứa sẽ cưới cô.
Mã Đoan nhanh chóng cầm xấp ảnh rồi đút trở lại túi xách. Cô ta vui vẻ vì đạt được ý đồ. Thẩm Tiêu im lặng cúi mặt xuống. Bàn tay siết chặt lấy vạt áo mạnh tới nỗi móng tay đâm cả vào da thịt mình cô vẫn không cảm thấy đau. Mã Đoan đứng dậy, đường hoàng đeo kính lại định bỏ đi.
Cô không nhìn cô ta mà lên tiếng.
- Nói với anh ấy là hãy sống tốt...
- Đương nhiên. Dù cô không bảo thì anh ấy vẫn ổn. Anh ấy sẽ tốt khi không có loại người như cô bước chân vào cuộc đời của anh ấy!
Cô ta bỏ đi. Cảnh sát lại dẫn cô trở lại phòng giam. Thẩm Tiêu ngồi co ro trong góc tối. Cô quả thật rất mệt mỏi. Nhớ năm cô còn nhỏ, Thẩm Gia cũng lớn mạnh tương đương với các dòng tộc khác. Nhưng, trưởng lão chết quá đột ngột. Kinh tế vì đó mà dần suy sụp. Các thành viên đều không chống đỡ nổi lần lượt bỏ ra nước ngoài sinh sống, cả một tập đoàn to lớn sụp đổ. Ba mẹ liền đưa cô sang một thành phố khác sinh sống bình thường. Nhưng, khi họ tuổi thì lần lượt gặp tai nạn rắn cắn qua đời. Còn mỗi mình cô, cũng may có người anh họ mỗi tháng gửi tiền qua nuôi cô ăn học và nhờ một bà hàng xóm qua giúp đỡ. Năm tuổi, cô phải tự mình đi làm thêm rồi sống một mình. Còn hiện tại... cô vẫn chỉ có một mình...
Nghĩ tới đây, Thẩm Tiêu ngước mắt tuyệt vọng. Cô đứng dậy đi về phía cửa phòng giam gọi cảnh sát tới. Sau một hồi quyết định, cô cầm bút và kí vào giấy nhận tội.
Bản thân chẳng còn gì để mất thì việc gì phải cố chấp nữa.
Khi cô vừa kí xong, tên cảnh sát đứng bên cạnh cầm giấy nhận tội lên rồi xem xét một lượt.
- Vậy là cô đích thực giết người?
- Đúng vậy!
Cùng lắm là ở trong tù cả đời, nếu không thì bị tử hình... Thẩm Tiêu suy nghĩ miên man. Cô cũng chẳng dám nghĩ tới tương lai của bản thân nữa.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc một bộ vest bước vào. Đám cảnh sát thấy vậy thì há hốc mồm vội vàng chạy tới nghênh đón.
- Thanh... Phong thiếu gia... ngọn gió quý nào khiến ngài tới chỗ chúng tôi vậy?
Thanh Phong? Cô giật mình ngẩng đầu lên. Đúng là gương mặt đó, ánh mắt đó? Là Thanh Phong? Nhưng hắn tại sao lại ở đây?
Có vẻ như Thanh Phong chẳng quan tâm tới mấy tên cảnh sát kia. Hắn đi về phía cô. Tên thuộc hạ phía sau đặt một vali to lên bàn, mở ra toàn tiền đô mới cứng. Sở dĩ hắn tới đây, mục đích duy nhất là vì cô. Thanh Kiêu giết người còn khiến cô phải ngồi tù. Có lẽ... hắn nên làm Thanh Kiêu tức một chút.
- Nhận lấy tiền! Loan tin tội phạm giết người đã tìm thấy và hắn đã tự sát. Còn cô ta... đi theo tôi!