Kha Nhược Sơ bị Bạch Mông đẩy vào trong lòng ngực Thịnh Như Ỷ, thiếu chút nữa đâm vào chỗ không nên đâm, sau khi cô đứng vững, cô lùi về sau nửa bước, kéo khoảng cách ra.
Bạch Mông cứ như vậy sắp xếp thoả đáng cho Kha Nhược Sơ, sau đó quay đầu đi rồi.
Giờ chỉ còn hai người.
Kha Nhược Sơ nghĩ thầm, hành động vừa rồi của Bạch Mông, cho dù người ta không muốn đưa về, bây giờ cũng phải đưa cô về.
Ánh mắt Thịnh Như Ỷ từ bóng lưng Bạch Mông chuyển sang nhìn Kha Nhược Sơ nói, "Chúng ta cũng đi thôi."
Kha Nhược Sơ ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương, "Em tự về được..."
Tửu lượng của quý cô Kha, Thịnh Như Ỷ biết rất rõ, đêm nay mới uống có nửa ly bia liền lên mặt, "Đêm nay uống bia, để chị đưa em về."
Kha Nhược Sơ đi theo Thịnh Như Ỷ lên xe.
Thôi bỏ đi, đã là lần thứ ba rồi, cô lại mặt dày đi làm phiền người ta, cô với Thịnh Như Ỷ quen thuộc với nhau lắm sao?
Cái này Kha Nhược Sơ cũng không rõ.
Chui vào vị trí ghế lái, Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu hỏi Kha Nhược Sơ, "Về nhà sao?"
Bên trường học còn chưa khai giảng, ký túc xá cũng không vào được.
Nếu không về nhà, Kha Nhược Sơ cũng chẳng biết đi đâu, trước kia còn có thể ở ké chỗ của Bạch Mông, nhưng mà bây giờ Bạch Mông ở chung với bạn trai, cô cũng không thể đi làm bóng đèn được.
Kha Nhược Sơ gật đầu, rất nghiêm túc mà kéo dây an toàn, ngồi ngay ngắn, "Cảm ơn chị.
Hôm nay lại làm phiền chị nữa rồi."
"Không phiền." Thịnh Như Ỷ hờ hững liếc nhìn rồi trả lời, bất kể là lúc nào cô gái này cũng ngượng ngùng và dè dặt, thật sự giống đứa ngốc, nhưng mà...!vừa ngốc vừa đáng yêu.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy khoé môi cong cong của Thịnh Như Ỷ, cũng không biết là đang cười cái gì, cũng cười theo.
Xe từ từ di chuyển.
"Khi nào thì học đàn piano?"
"Lúc tuổi, khi đó mới học tiểu học." Kha Nhược Sơ nhớ rất rõ, cô không tính là thông minh, cho nên lúc đó chuyện học đàn đối với cô như ác mộng, đặc biệt là mẹ cô lại yêu cầu rất cao.
"Khó trách đàn tốt như vậy, đêm nay biểu diễn rất tuyệt vời." Thịnh Như Ỷ một bên lái xe một bên khen.
"Chỉ là hứng thú...!ngẫu nhiên đàn đàn thôi." Kha Nhược Sơ nghe thấy Thịnh Như Ỷ khen cô, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, chỉ là nói xong lại có chút buồn, chỉ là cái hứng thú kia không phải là của cô, có đôi khi cô không biết bản thân thích cái gì.
Đêm đã khuya, thành phố náo nhiệt cũng dần yên tĩnh.
Xe lướt nhanh trên đường, cửa sổ xe hạ xuống, gió thổi vào bên trong xe, gió đêm không oi bức, so với điều hoà trên xe còn thoải mái hơn nhiều.
Thịnh Như Ỷ thích bên tai có chút âm thanh, cho dù là tiếng gió thổi qua cũng thích vậy.
Lúc trước có đưa Kha Nhược Sơ về một lần rồi, Thịnh Như Ỷ vẫn còn nhớ đường đi.
Khoảng cách cũng không xa, trên đường cũng rộng thoáng, tầm hơn hai mươi phút đã đến nơi rồi.
Cửa nam của khu nhà.
"Em xuống đây được rồi."
Nhớ đến Kha Nhược Sơ có uống bia, Thịnh Như Ỷ có chút không yên tâm, "Hôm nay có say không, có muốn chị đưa em lên không."
"Không có, em cũng uống có nửa ly bia."
Thịnh Như Ỷ muốn cười, nghiêng người nhìn Kha Nhược Sơ rồi nhắc đến chuyện cũ, "Lần trước ở Dạ Sắc cũng mới uống có một ly, mà đã say như thế rồi?"
Lần trước, nhắc đến lần trước....
Bốn mắt nhìn nhau.
Mặt Kha Nhược Sơ nóng lên, đương nhiên là trong đầu nghĩ đến cái hình ảnh kia cho nên mới đỏ mặt, cô âm ừ, "Bia, uống bia thì không sao."
Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng kia, đột nhiên muốn véo mấy cái, thật muốn khi dễ, chỉ là tay vừa nhấc lên đã rụt trở lại đặt lên tay lái.
Cô chỉ nói, "Không say thì tốt rồi."
Kha Nhược Sơ lại hỏi, "Chị có muốn lên nhà em ngồi một lát không?"
"Không được." Chỉ là lời mời khách sáo, Thịnh Như Ỷ đương nhiên hiểu chứ, cô nâng đầu nói, "Em lên nhà đi."
"Vâng."
Đã gần khuya, trên đường cũng không có nhiều người.
Sau khi xuống xe, Kha Nhược Sơ đứng ở trước cửa khu nhà mà do dự, cũng không đi vào, cuối cùng tìm một cái ghế dài cách đó không xa mà ngồi xuống.
Nhìn điện thoại, Viên Lộ Chi cũng không nhắn cho cô một cái tin nào, đêm nay thật sự tức giận rồi, nếu ngày thường giờ này cô chưa về đã điện thoại liên tục.
Kha Nhược Sơ suy nghĩ nát óc, không biết trở về sẽ đối mặt với mẹ mình thế nào, tiếp tục giữ vững lập trường hay lại ngoan ngoãn thoả hiệp?
Cho dù là cách nào thì Kha Nhược Sơ cũng không muốn.
Cô không muốn làm mẹ cô tức giận, cô biết mẹ cô vì cô mà trả giá nhiều rồi, nhưng mà cũng không muốn nghe lời rồi cứ thế mà sống.
Trên người còn có chút mùi bia, Kha Nhược Sơ không dám đi lên nhà, nếu để mẹ cô biết cô ở bên ngoài uống bia....
Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ nữa.
Mùa hè, tiếng ve sầu réo rắt cả một màn đêm tĩnh lặng, cùng với tiếng vo ve của muỗi, làm cho người ta càng thêm phiền lòng.
Thịnh Như Ỷ dừng xe một bên, lại thoáng nhìn thấy Kha Nhược Sơ ngồi trên ghế chán nản, chưa chịu về nhà.
Yên lặng nhìn một hồi lâu, Thịnh Như Ỷ không xuống xe, cuộc sống của cô quá bận rộn rồi, làm gì mà có sức đi lo chuyện người khác.
Nghĩ...!vẫn nên lái xe đi.
Tối nay, Kha Nhược Sơ không định về nhà, cô và mẹ cô không cần đụng mặt, chừa chút thời gian để hai người bình tĩnh cũng tốt.
Đêm nay, cô mà lê cái thân đầy mùi bia về nhà, đoán chừng lại nháo không yên.
Cô lấy điện thoại ra, vẫn nên nhắn tin cho mẹ cô, [Đêm nay, con ở chỗ của Bạch Mông, không về nhà.]
Không về nhà cũng đâu thể cả đêm ngồi ở ngoài làm thức ăn cho muỗi, Kha Nhược Sơ nhớ tới ở gần đây có một cửa hàng bán KFC giờ.
Kha Nhược Sơ vừa định đứng dậy, thì một con chó không biết từ đâu chạy đến, trông thì ốm nhách nhưng mà lại rất săn chắc, nhìn rất hung dữ, cô ngồi yên một chỗ, không dám nhúc nhích.
Nào ngờ, con chó cứ như vậy đến trước mặt cô, giống như cố ý vậy, sau đó dừng lại, đi quanh quanh người cô, còn đến ngửi ngửi.
Kha Nhược Sơ bị doạ, muốn chạy mà không dám chạy, cô căng da đầu thử đứng dậy rời đi, mới đi được hai bước thì con chó kia cũng đi theo cô.
Vào lúc cô đang hoảng loạn.
Trong màn đêm, có một người đi đến gần.
Kha Nhược Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy người kia là Thịnh Như Ỷ, trong nháy mắt trái tim lập tức kiên định, cô vội đi đến bên người Thịnh Như Ỷ, đứng rất gần.
Con chó kia cũng chỉ bước theo vài bước, sau đó quay đầu bỏ đi.
"Sao còn chưa lên nhà?"
"Sao chị còn chưa đi?" Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ, cả hai đều cùng nhau hỏi.
Chẳng lẽ Thịnh Như Ỷ vẫn chưa đi? Kha Nhược Sơ coi như cũng hiểu chút chút, "Em hóng gió chút rồi lên."
Thịnh Như Ỷ nghĩ nghĩ, "Vậy chị đi cùng em."
Trước kia, thật không phát hiện bản thân còn có thể có tâm làm chị người ta, chẳng lẽ bị con thỏ này gọi chị cho nên mới vậy?
Kha Nhược Sơ đương nhiên xấu hổ, nhưng mà Thịnh Như Ỷ cũng đã ngồi xuống cái ghế dài, Kha Nhược Sơ thấy vậy, cũng yên lặng ngồi cạnh Thịnh Như Ỷ.
Sau khi ngồi xuống, Kha Nhược Sơ lén nhìn đối phương một cái, cô nghĩ, có lẽ các cô thân nhau hơn so với cô tưởng tượng.
Nếu không, tại sao Thịnh Như Ỷ lại cố ý ở đây cùng cô.
Ngồi xuống không bao lâu, Thịnh Như Ỷ vén tóc sang một bên, lộ ra một bên má, hỏi người bên cạnh, "Chị hút điếu thuốc không sao chứ?"
"Không sao ạ." Từ trước đến nay, Kha Nhược Sơ sẽ không tự chồi người khác, làm sao mà có thể có nói "có" chứ.
Trong số ít người mà cô quen biết, đặc biệt là phụ nữ, thật sự rất ít ai hút thuốc.
Thịnh Như Ỷ cúi đầu châm điếu thuốc, mím môi hít một hơi, sau đó thả ra một hơi nhẹ, ở bên người Kha Nhược Sơ chậm rãi mà hút.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm bên mặt đối phương, nhìn đến mức thất thần, cô phát hiện, hoá ra hút thuốc cũng là một chuyện rất tao nhã.
"Đang nghĩ đến chuyện phụ nữ không nên hút thuốc à?" Thịnh Như Ỷ quay đầu sang, cười đoán tâm tư của con thỏ này khi nhìn thấy cô hút thuốc.
Điếu thuốc dài kẹp hờ giữa hai đầu ngón tay, khói thuốc lượn lờ trên không trung, rồi tan vào trong bóng đêm.
Kha Nhược Sơ lắc đầu, bởi vì trên đời này có quá nhiều quy tắc và nguyên tắc, cái gì nên và không nên, thậm chí đến bản thân cũng không biết mình muốn cái gì.
Hút thuốc và uống rượu đều giống nhau, là điều cấm của Viên Lộ Chi đối với Kha Nhược Sơ.
Câu nói cửa miệng của mẹ cô, nói con gái không được tiếp xúc với loại người hút thuốc và uống rượu, sẽ học hư.
Nếu dưới tiêu chuẩn của mẹ cô, Thịnh Như Ỷ được xem như là "Bad girl".
Thật ra, lần đầu tiên Kha Nhược Sơ gặp Thịnh Như Ỷ ở Dạ Sắc, thì đã cảm thấy đối phương đã mùi vị của "Bad girl".
Nhưng mà ở trong lòng cô lại không nghĩ đó là xấu, ngược lại còn cảm thấy rất phóng khoáng, tự do tự tại, cô rất hâm mộ loại mùi vị này, cũng thích nữa.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ nhìn cô chằm chằm, lại bắt đầu nổi hứng trêu, "Hút một điếu không?"
"Vâng." Kha Nhược Sơ cảm thấy kinh ngạc với câu trả lời của mình, nhưng mà trong lòng lại mong chờ được thử cảm giác này, thật ngây ngô, đây là phản nghịch sao? Hai mươi mấy tuổi rồi, cái phản nghịch này đến có quá muộn không?
Thịnh Như Ỷ càng bất ngờ, "Em biết hút à?"
Quý cô Kha lúc này yếu ớt trả lời, "Em không biết."
Đây mới là đáp án trong dự kiến.
Nhưng ngược lại Kha Nhược Sơ lại nói, "Muốn thử xem."
"Đừng nhúc nhích." Thịnh Như Ỷ xoay người nhìn Kha Nhược Sơ, sau đó là trò trước mặt cô, hít một hơi thuốc, chậm rãi mà hút, sau đó lưu lại trong miệng.
Kha Nhược Sơ rất ngoan ngoãn không nhúc nhích, chờ...!không biết đối phương muốn làm cái gì.
Thịnh Như Ỷ lại đưa mặt sát vào mặt Kha Nhược Sơ, sau đó mới từ từ thả khói thuốc trong miệng ra, làn khói mờ ảo khẽ chạm vào mặt Kha Nhược Sơ, quanh quẩn bên chóp mũi cô.
"Khụ...." Quả nhiên, Kha Nhược Sơ không kịp phòng ngừa đã bị sặc khói thuốc.
Thịnh Như Ỷ bị chọc cười, cười rất vui vẻ.
Trong khói mờ, Kha Nhược Sơ nhìn thấy được một nụ cười thật quyến rũ, chờ khói thuốc tan đi, gương mặt xinh đẹp kia hiện lên rất rõ ràng, Kha Nhược Sơ thiếu chút nữa mà ngây ngốc, mà khoảng cách giữa hai người, hình như cũng khá gần.....