Lời này nghe sao quen quen.
Kha Nhược Sơ nghĩ thầm, muốn cô nghĩ ra hình phạt còn khó hơn bị người khác phạt.
Yên tĩnh, trầm mặc.
Nằm nghiêng ôm lấy nhau, lẳng lặng nhìn gương mặt đối phương, dưới ánh đèn vàng nhạt, có một loại ấm áp chỉ thuộc về thế giới của hai người.
Nhìn nhau vài giây, Kha Nhược Sơ lặng lẽ đưa đầu qua, vùi mặt vào cổ Thịnh Như Ỷ.
Vừa ôm Thịnh Như Ỷ vừa ngửi lấy mùi hương của đối phương.
Giống như một con cừu bị thương, cầu xin được an ủi.
Một hơi ấm.
Thịnh Như Ỷ hơi ngẩng đầu lên, dùng tay xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của Kha Nhược Sơ, ôm lấy gáy cô ấy, nhắm hờ mắt, tuỳ ý để cho Kha Nhược Sơ dùng mặt dùng môi cọ lên nơi nhạy cảm của cô.
Ôm Thịnh Như Ỷ như thế này, Kha Nhược Sơ mới có cảm giác an toàn, đặc biệt là gần đây, cô rất cần cảm giác này.
Mấy ngày hôm nay, cô còn suy nghĩ lung tung, cho rằng vài ngày nữa hai người sẽ chia tay, rốt cuộc thì hai người cũng đã hẹn hò được cả tháng.
Đem bộ mặt không vui chôn vùi vào đó, Kha Nhược Sơ hé miệng ra căn trên cổ Thịnh Như Ỷ, cắn một cái, coi như là xử phạt.
Thân thể Thịnh Như Ỷ run lên, "Ưm...."
Kha Nhược Sơ lập tức rụt đầu lại nhìn Thịnh Như Ỷ, còn lo lắng hỏi, "Có phải em cắn mạnh quá không? Chị có đau không? Để em xem...."
Nói xong, Kha Nhược Sơ cẩn trọng xem xét chỗ bị cắn.
Kha Nhược Sơ rất muốn căn một cái cho đã, nhưng mà cô lại luyến tiếc, đến cái dấu răng còn không có.
Nhìn có dáng vẻ ngây thơ vụn về của Kha Nhược Sơ quan tâm đến mình, bỗng nhiên Thịnh Như Ỷ muốn khóc, cô đã nói có thể tuỳ ý để cho Kha Nhược Sơ xử phát, ai mà biết chỉ cắn một cái thôi.
Đối với Thịnh Như Ỷ mà nói như thế này đúng là xử phạt, Kha Nhược Sơ mới cắn nhẹ một cái, mà cả cơ thể cô đã run lên, nhưng không để lại dấu vết nào.
Thịnh Như Ỷ cười bất đắc dĩ, "Bây giờ, tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Kha Nhược Sơ vẫn nửa đè lên người Thịnh Như Ỷ, đêm nay đôi mắt Kha Nhược Sơ không dời Thịnh Như Ỷ một giây nào, cô sợ mất đi người này.
"Sao lại không nói tiếng nào...."
Thịnh Như Ỷ chưa nói xong, thì một đôi môi mềm mại đã đưa đến.
Kha Nhược Sơ cúi đầu hôn lên khoé môi đang mở của Thịnh Như Ỷ, tay trái ôm mặt, hôn cô ấy tha thiết từng chút từng chút một, như đang cầu xin điều gì đó, mang theo dục vọng chiếm hữu chưa từng có.
Không có cách nào nghĩ được người này sẽ thuộc về người khác, chỉ có cô mới có thể ôm Thịnh Như Ỷ thế này, hôn như vậy.
Càng nghĩ như vậy, Kha Nhược Sơ càng muốn nắm giữ lấy đôi môi kia, dùng sức mà hôn lấy.
Một người đòi lấy dần dần trở thành hai người quấn quít nhau, Thịnh Như Ỷ ôm chặt lấy cơ thể Kha Nhược Sơ, đáp lại bằng một nụ hôn thật sâu.
Đã từng hôn nhau rất nhiều, nhưng lúc này đây cảm giác thật đê mê, đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ chủ động nhiệt tình với cô.
Những lần trước, đều là Thịnh Như Ỷ trêu chọc Kha Nhược Sơ, ám chỉ đủ các kiểu.
Hai cơ thể áp chặt lên nhau, môi lưỡi quấn quanh nhau, hết lần này đến lần khác, cho đến khi đầu lưỡi tê dại, hít thở không thông.
Thịnh Như Ỷ đã không còn sức kháng cự dưới sự chủ động nhiệt tình của Kha Nhược Sơ, đêm nay con thỏ trắng yếu đuối nhút nhát đã chạy đi đâu mất rồi...!Tiên Hiệp Hay
Trong phút chốc nghỉ ngơi giữa hiệp, Kha Nhược Sơ thở dốc, mở mắt ra nhìn người trước mặt.
"Bảo bối, sau này cứ thế này mà làm, biết chưa?" Thịnh Như Ỷ thở dốc nói, đôi mắt nhìn Kha Nhược Sơ như muốn nói "Chị thích."
Lòng bàn tay Kha Nhược Sơ vẫn còn đang vỗ về mặt Thịnh Như Ỷ, cô thích nhìn thấy dáng vẻ động tình của Thịnh Như Ỷ, giống như là đang muốn nói "Chị yêu em" vậy.
Hơi thở còn chưa hồi phục, Kha Nhược Sơ lại hôn tiếp, vẫn là một nụ hôn sâu.
Đêm nay, coi như bản thân đã lộ ra bộ mặt chân thật nhất, từ con tim hay lý trí cô đều thích Thịnh Như Ỷ, biểu cảm đêm nay vượt xa những cảm xúc ngày thường.
Khi Thịnh Như Ỷ vờn bắt lấy môi Kha Nhược Sơ, cô cảm nhận được trong miệng có vị mặn, cô mở mắt ra, "Sao em lại khóc?"
Khóc chỉ là muốn khóc vậy thôi, khóc vì mấy cái tin đồn vớ va vớ vẩn, khóc vì tối nay cô nhìn thấy Thịnh Như Ỷ quan tâm người khác, khóc là bởi vì những lời nói Thịnh Như Ỷ vừa mới nói với cô xong....!Mặc cho, bản thân đã rơi nước mắt, Kha Nhược Sơ vẫn tiếp tục hôn Thịnh Như Ỷ, từ bên má cho đến bờ môi.
Sau khi nháo với Thịnh Như Ỷ một hồi, Kha Nhược Sơ mới uỷ khuất lẩm bẩm, "Em mới sợ chị không cần em nữa."
Thịnh Như Ỷ đau lòng muốn chết, vuốt đầu cô nhóc nói, "Đúng là đứa ngốc mà, làm sao mà chị không cần em được chứ."
"Chị không được đối xử tốt với những người khác như đối với em...!Em cũng sẽ ghen." Kha Nhược Sơ nói ra suy nghĩ trong lòng, mượn lời của Thịnh Như Ỷ mà nói, lúc trước Thịnh Như Ỷ cũng đã từng nói với cô như thế.
Nhìn thấy Kha Nhược Sơ khóc và nói bản thân sẽ ghen, Thịnh Như Ỷ không nhịn được mà cười, sao có thể đáng yêu đến thế này chứ.
Cô hôn hôn lên mặt Kha Nhược Sơ, sau đó ở bên tai Kha Nhược Sơ khẽ nói, "Chị là của em, chỉ đối tốt với em mà thôi."
Lời mật ngọt dịu dàng trong đêm tĩnh lặng, luôn là lời nói làm người ta xao xuyến nhất.
Kha Nhược Sơ mắt đỏ ửng, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười tươi, nhìn vào gương mặt Thịnh Như Ỷ, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô ấy liền hỏi, "Chị vừa xong việc đã chạy đến tìm em sao?"
"Ừm, sợ em suy nghĩ lung tung."
Kha Nhược Sơ thoải mái ôm lấy Thịnh Như Ỷ, "Sẽ không."
Nhanh như vậy đã không cần chị nữa rồi sao? Trong đầu Kha Nhược Sơ nhớ đến dáng vẻ của Thịnh Như Ỷ khi nói lời này.
Từ trước đến nay, cô luôn nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Thịnh Như Ỷ, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Thịnh Như Ỷ cũng giống cô, sẽ không có cảm giác an toàn.
"Chị."
"Hửm?"
"Em thích chị, từ trước đến nay vẫn luôn thích chị.
Em rất may mắn khi vừa hay chị cũng thích em." Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ nói lời chân thành, nói xong lại vùi mặt vào trong ngực Thịnh Như Ỷ, có chút xấu hổ.
Trong lòng Thịnh Như Ỷ ấm áp vô cùng, cô dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Kha Nhược Sơ, dịu dàng nói, "Vậy ngoan ngoãn ở bên cạnh chị nhé."
Kha Nhược Sơ nhắm mắt mỉm cười, "Vâng."
Vừa thơm vừa ấm, Kha Nhược Sơ phát hiện giường ngủ đơn còn thoải mái hơn cả giường đôi.
Bởi vì như thế này rất thích hợp để hai người nép vào nhau mà ngủ, nhưng mà suy nghĩ của Kha Nhược Sơ đã bị chính bản thân cô đánh bại, ôm bạn gái ngủ cần lý do nữa sao.
Kha Nhược Sơ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, gần đây trong lòng cô bất an không ngủ ngon, thiếu ngủ trầm trọng, bây giờ khúc mắc đã có lời giải đáp, lại có Thịnh Như Ỷ ở bên người, một yên giấc.
....
Căn phòng ký úc xá quen thuộc, trên chiếc giường đơn.
"Chị...."
"Ngoan, bảo bối, nghe lời...."
"Vâng ~" Kha Nhược Sơ mặt đỏ ừng, nhưng lại nhịn không được, cơ thể mềm mại nằm dưới thân Thịnh Như Ỷ, phối hợp nhịp nhàng cởi áo ngủ ra, vội vàng cởi quần áo trên người Thịnh Như Ỷ, một giây cũng không chờ nổi.
Trên giường hai người quấn lấy nhau, phát ra những tiếng rên rỉ mặt đỏ tim đập.
Lúc này, đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Kha Nhược Sơ nằm trên giường xoay đầu lại, phát hiện Viên Lộ Chi đứng ở cửa, nhìn các cô, "Hai đứa, hai đứa đang làm gì thế?!"
.....
"Ưm...." Kha Nhược Sơ nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, bừng tỉnh.
Thì ra là nằm mơ, hết hồn à, cả người đều lạnh cóng, tim đập thình thịch.
Ánh sáng mắt trời xuyên qua rèm cửa sổ.
Trời đã sáng.
Cả đêm, Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ vào lòng ngực, cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, cô mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của Kha Nhược Sơ, cô cười hỏi, "Sao vậy em? Mơ thấy ác mộng sao?"
Kha Nhược Sơ gật đầu, mặt có chút nóng.
Đúng là cô nằm mơ, mấu chốt là còn nhớ rõ từng chi tiết.
"Chị đây." Thịnh Như Ỷ vỗ nhẹ lên lưng Kha Nhược Sơ, nhỏ giọng hỏi, "Mơ thấy gì vậy em?"
"Em...! quên rồi." Cái loại mộng này, Kha Nhược Sơ làm sao mà không biết xấu hổ lại nói ra được chứ, vốn dĩ không phải là ác mộng, chỉ là khúc cuối thấy mẹ cô mà thôi.
Cũng coi như là ác mộng đi, đến bây giờ hồn vía cô còn bay lên mây.
Nhưng mà, chuyện cô đã có bạn gái, cũng nên nói cho mẹ cô biết, chứ không tết đến lại sắp xếp cho cô đi xem mắt nữa.
Cái đứa ngốc này đầu óc thật là....!Thịnh Như Ỷ nhịn không được hôn lên môi Kha Nhược Sơ một cái.
Kha Nhược Sơ cười vui vẻ đáp lại.
Nụ cười quen thuộc đã trở lại, lúc này Thịnh Như Ỷ mới hoàn toàn yên tâm, cô dựa đầu lên vai Kha Nhược Sơ, làm nũng, "Ngủ cùng với chị lát nữa đi."
Đừng nói ngủ một lát, cả ngày cũng được nữa.
Bởi vì gần đây có chút lộn xộn, các cô đã vài ngày chưa có âu yếm nhau.
Nhưng lần lộn xộn này cũng coi như thử thách, Kha Nhược Sơ cảm thấy rất đáng giá.
Ít ra bây giờ, cô và Thịnh Như Ỷ đã hiểu lòng nhau hơn, cũng hiểu rõ được độ nặng nhẹ trong lòng của nhau.
Sắp bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Lúc có thời gian, Kha Nhược Sơ vẫn đến JM, đón Thịnh Như Ỷ tan sở, hoặc là cùng Thịnh Như Ỷ tăng ca.
Người trong công ty lại bắt đầu một vòng nhiều chuyện, nói Thịnh Như Ỷ sao còn chưa đổi bạn gái mới, còn có người nói bạn gái nhỏ lần này của Thịnh tổng là người rất lợi hại, nhìn ngây thơ thế thôi chứ rất thủ đoạn, chứ nếu không làm sao có thể ăn Thịnh tổng gắt gao?
Ngẫu nhiên, Kha Nhược Sơ cũng sẽ nghe được mấy cái tám nhảm này, nhưng bây giờ cô không để ý người khác nói thế nào, cô chỉ cần để ý đến tâm Thịnh Như Ỷ là tốt rồi.
Chuyện tình cảm muốn biết nóng hay lạnh thì tự bản thân trải nghiệm, đừng nói người ngoài, ngay cả Bạch Mông cũng nói tính tình Thịnh Như Ỷ không tốt, nhưng mà Kha Nhược Sơ lại thấy Thịnh Như Ỷ rất ôn nhu, luôn luôn suy xét đến cảm thụ của cô.
Bắt đầu vào kiểm tra cuối kỳ, Kha Nhược Sơ không có thời gian đến chỗ Thịnh Như Ỷ.
Ngoài đi làm, cô còn phải thức đêm ôn bài, chuẩn bị đủ loại kiểm tra, học y không giống như các ngành khác, không chú ý là bị rớt liền.
Mãi cho đến một tháng sau, Kha Nhược Sơ mới thi xong, theo lý thuyết mà nói thì thi xong cuối kỳ có thể nghỉ học, nhưng mà Kha Nhược Sơ gạt Viên Lộ Chi nói ở lại trường học còn có việc, không về nhà.
Bởi vì ở trường học mới có thể đu đưa với Thịnh Như Ỷ.
Nếu về nhà rồi, chắc chắn mẹ cô sẽ không cho cô qua đêm bên ngoài....
Buổi tối giờ.
Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn nằm trên giường.
Trên chăn không biết từ lúc nào đã có mùi hương của Thịnh Như Ỷ, có lẽ trong khoảng thời gian này, Thịnh Như Ỷ hay đến chỗ cô ngủ lại nhiều lần, bởi vì hai người đều bận rộn, chỉ đành có thể giành chút thời gian vào ban đêm để gặp mặt.
Bây giờ, trong lòng hai người luôn hiểu rõ mà không nói ra, đều tự giác ngủ chung trên một cái giường.
Kha Nhược Sơ biết Thịnh Như Ỷ sợ lạnh, cho nên cô đều làm ấm giường trước.
Trong phòng tắm, tiếng nước ngừng lại.
Thịnh Như Ỷ hô lên, "Ngốc, lấy váy ngủ giúp chị đi."
"A, là cái ở trên giường sao?"
"Đúng rồi."
Kha Nhược Sơ đứng dậy, cầm lấy cái váy màu đen đi đến cửa nhà tắm.
Lúc đưa váy ngủ cho Thịnh Như Ỷ, thông qua khe cửa, cô nhìn thấy một đôi chân dài trắng nõn nà, đi chân trần trên sàn nhà.
Bỗng nhiên, tim đập gia tốc, Kha Nhược Sơ thề cô không có ý tưởng nhìn lén, chỉ là cửa mở có hơi lớn một chút.
Đang lúc tâm Kha Nhược Sơ đang xao động.
Thịnh Như Ỷ từ trong phòng tắm ló mặt ra, nhìn Kha Nhược Sơ khẽ cười nói, "Không có quần lót."
Kha Nhược Sơ nghe vậy, mặt đơ ra một giây..